|
Bài gửi sau cùng |
---|
Bài gửi | Người gửi | Thời gian | Bút nhóm kì 5 tháng 10/2011 - Hạnh phúc | | Sat Jun 02, 2012 10:50 am
| Bút nhóm kì 4 tháng 9/2011 - Trăng | | Sat Jun 02, 2012 10:46 am
| nhà spam chủng tộc phù thuỷ | | Mon May 28, 2012 9:56 pm
| Nhà tám của vamp | | Sat Jan 14, 2012 8:19 pm
| [bầu chọn]Giữa Syaoran và Fye,bạn thích ai hơn? | | Fri Jan 13, 2012 11:20 pm
| Bầu Chấp Hành Tự Do và Hạnh Phúc | | Wed Jan 11, 2012 8:30 pm
| Nhà spam thiên sứ | | Sat Jan 07, 2012 8:12 pm
| [CCS] A love story | | Thu Jan 05, 2012 10:15 pm
| CLAMP mới cho ra mắt truyện mới-GATE 7 | | Mon Jan 02, 2012 3:20 pm
| Nhà spam Linh thú ♥♥ | | Mon Jan 02, 2012 3:18 pm
| Đăng kí vào các Chủng tộc | | Mon Jan 02, 2012 11:35 am
| Đăng kí Đặc trưng riêng của Chủng tộc Thiên sứ | | Sun Jan 01, 2012 11:48 am
| Báo cáo các fanfic/fic để được cộng điểm | | Thu Dec 29, 2011 11:07 pm
| [Fanfiction] [KHR] Đừng bao giờ khóc nhé, Hibari | | Thu Dec 29, 2011 12:52 pm
| Điều tra khảo sát dân số chính thức của C8 | | Thu Dec 29, 2011 12:44 pm
| | | [Fanfiction] [GA] Hạt giống thiên thần | |
| | Tác giả |
---|
| Yukimi_Hana Super uke
| Tổng số bài gửi : 1187
|
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Vampire - Princess
|
Bạn đời : RikaMihara
|
| | Tiêu đề: [Fanfiction] [GA] Hạt giống thiên thần Sun Apr 10, 2011 11:15 pm | | | | | | | với tinh thần kiếm điểm là chính Yuk đành vác fic từ bên kia qua nói chung là để mọi người chém thoải mái *chuẩn bị mâm*
Author: Yukky Disclaimer: Gakuen Alice Category: Humor Rating: For everybody who wants to read! Pairing: Mikan + Natsume, Hotaru + Ruka (perhaps) Warning: Tính cách nhân vật có thể không được giữ nguyên!
CHAP 1:Thiên Thần Tập Sự
- Spoiler:
- Chúc mừng sinh nhật 5 tuổi của Mikan! Mẹ đưa cho Mikan một món quà thật to,thắt nơ vàng. Cô bé mở to đôi mắt long lanh,nhanh chóng đón lấy mòn quà, ngắm nghía nó bằng một ánh mắt hạnh phúc. Là một bộ váy hồng thật đẹp. Mikan cười híp mí,hai má hồng hồng phúng phính. Nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì, cô bé cầm lấy tay mẹ, giật nhẹ:
- Mẹ ơi, sao bố không về chúc mừng sinh nhật Mikan? Con nhớ bố lắm. Lâu rồi bố cũng không gửi thư cho con nữa. Con muốn nghe mẹ đọc thư của bố.
Giọng mẹ thoáng buồn, ánh mắt như đang lẩn tránh:
- Bố thương Mikan bé bỏng lắm nhưng còn bận công việc nên không về được. Thôi, con thổi nến đi, rồi còn ước nữa chứ!
Mikan vẫn chưa chịu buông tay ngay, cô bé phụng phịu:
- Khi nào bố gửi thư mẹ phải hứa đọc cho con nghe nhé.
- Ừ mẹ hứa - Mẹ xoa đầu nó,mỉm cười âu yếm.
Cô bé chúm môi thổi tắt năm ngọn nến,thầm nguyện cầu: "Ước gì các thiên thần sẽ đưa bố về với Mikan. Cả nhà sẽ lại cùng nhau đi công viên chơi". Những ngọn nến phụt tắt, ước mơ của cô bé có đến chỗ các thiên thần?
- Mikan ơi,ra nhận quà sinh nhật của bố nào! - Đúng lúc đó,ngoài cửa có tiếng gọi.
Mikan nhảy lên mừng rỡ:
-A! Bố về! Bố về! Bố không quên con và mẹ!
Bố nhắc bổng nó lên, xoay tròn và nói:
- Tất nhiên rồi.Bố yêu con nhất mà.
Tối hôm ấy, Mikan vui lắm, đây sẽ là sinh nhật tuyệt nhất của nó. Khi đi ngủ,cô bé thầm nghĩ "Chính thiên thần đã đưa bố về". Đã lâu lắm...Mikan mới cười vui như thế... Nhưng khi cô bé chuẩn bị ngủ say thì có tiếng rất to. Đã muộn lắm rồi...
- Sao anh lại có thể đối xử với mẹ con tôi như vậy? Anh biết đã bao lâu rồi không về nhà không?
- Tôi đã nói rồi! Tôi bận công việc!
- Anh nói thế mà nghe được à? Công việc gì mà mấy tháng trời biệt tăm biệt tích...
Nhón chân đi về phía cánh cửa đống hờ, Mikan đẩy cửa hé ra. Bố và mẹ...lại cãi nhau. Mikan nhớ lần trước cũng vậy. Nó ghét tiếng quát tháo. Nó ghét thấy mẹ khóc. Bố mẹ hãy làm hòa với nhau đi,hôm nay là sinh nhật của Mikan mà...
***
- Mikan à, dậy đi con, sáng rồi.
Tiếng mẹ dịu dàng vang lên. Mikan thấy có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc nó. Bị chói mắt bởi ánh nắng, cô bé cố chui vào sâu trong chăn:
-Mẹ ơi, sao dậy sớm thế? Con còn buồn ngủ lắm.
Mẹ kéo Mikan ngồi dậy rồi ôm chặt nó vào lòng. Mẹ khóc nấc:
- Con nghe mẹ nói này…Bố mẹ sẽ không sống cùng nhau nữa, mãi mãi không sống cùng nhau nữa.
Nó sững người.Dường như trí óc non nớt của một cô bé năm tuổi thì chưa thể hiểu rõ ngay được:
- Bố lại đi công tác xa ạ? Sao...sao lâu quá vậy?
Mẹ cắn chặt môi để nén lại tiếng khóc, lấy tay vuốt tóc nó một lần nữa, khẽ nói:
- Từ bây giờ trở đi, bố mẹ sẽ không sống cùng nhau nữa. Bố không đi công tác xa, chỉ là...sống ở một căn nhà khác thôi!
Mikan như bừng tỉnh, nó chạy về phía bố, vừa khóc vừa nói:
- Không! Là tại con không ngoan nên bố mẹ ghét con phải không?
- Không phải đâu!
Bố lắc đầu một cách dứt khoát...
***
Hai năm sau...
Đêm Giáng Sinh lạnh buốt. Tuyết rơi trắng xóa, phủ kín khắp con đường và cây cối, lung linh...lung linh...Người ta cố gắng hoàn thành công việc thật sớm để về nhà. Những bước chân vội vã. Một bông tuyết nghịch ngợm đậu trên chiếc mũ len trắng của một cô bé 7 tuổi. Lạnh quá...Cô bé xoa hai tay vào nhau và lững thững bước đi trên đường mà hình như không có ý định vào đâu trú. Cô nhìn vào của hiệu bánh với những chiếc bánh Donut ngon tuyệt, những chiếc bánh kem hấp dẫn, những chiếc kẹo mút bảy màu...Ngây người một lúc rồi Mikan chợt giật mình như tỉnh ra. Cô bé tiếp tục bước đi và cố không quay đầu lại. Năm nay,Mikan không còn đón Giáng Sinh với mẹ nữa. Cắn chặt môi và kéo lại chiếc ba lô trên vai, cô bé cũng không biết mình sẽ đi đâu trong đêm lạnh lẽo này...
-Yuki, anh nhìn kìa! Cô bé ấy giống em ngày xưa quá! - Một người phụ nữ trẻ chỉ tay về phía Mikan, nói bằng giọng ngạc nhiên pha lẫn vui vẻ. Cô bước đến và cầm lấy tay nó, nhìn nó bằng ánh mắt âu yếm.
Mikan giật mình, đứng sững người mà không biết phản ứng gì. Một phần có lẽ do nó thấy người phụ nữ này sao xinh quá, dịu dàng quá. Gần như không hề đề phòng, Mikan để cô ấy vuốt má mình:
-Con gái, con xinh quá!
Yuki thấy vợ mình có vẻ rất quý cô bé thì cũng nở một nụ cười thân thiện. Anh bước đến và nói:
- Em nói đúng, cô bé này giống em lắm. Đôi mắt màu cam và mái tóc nâu, anh như thấy em của hơn 15 năm trước vậy,Yuka.
- Con gái, sao con lại đi ngoài đường lạnh thế này? Con không ở nhà vào đêm Giáng Sinh sao? - Nhìn Mikan có vẻ rất lạnh, Yuka liền cởi áo và khoác lên vai cô bé.
Mikan cảm động lắm, nó gần như không nói lên lời. Hết cúi xuống lại ngẩng lên, mãi mà nó vẫn chưa nói được lí do sao mình không về nhà. Thấy cô bé có vẻ khó nói, Yuka ngạc nhiên hỏi:
- Ba mẹ con không có nhà sao?
Mikan lắc đầu. Hai năm qua nó đã sống không có bố, và bây giờ mẹ cũng bỏ nó một mình trong căn nhà hiu quạnh để đi với tình nhân của mình. Mikan hiểu rằng, nó đang dần mất đi lần lượt từng người mình thương yêu nhất. Và trong một lúc suy nghĩ trẻ con, Mikan đã quyết định bỏ nhà đi. Yuka cầm lấy tay nó:
- Con về nhà cô chú nhé. Cô chú cũng đang buồn vì không biết ăn bánh kem cùng ai.
Mikan ngước nhìn ngạc nhiên, mở to đôi mắt tròn xoe. Nó đã định sẽ ngủ ở đâu đó mà không về nhà dù biết rằng rất lạnh.
- Con được về nhà cô chú?
- Được chứ. Đúng không anh? - Yuka nhìn chồng và cười.
- Tất nhiên rồi!
***
Tám năm sau…
- Mikan! Con đừng sang nhà thờ chọc phá mọi người nữa. Mẹ bị than phiền nhiều lắm rồi! - Yuka nhìn con gái mình bằng ánh mắt phiền muộn. Con bé này, càng lớn càng làm cô đau đầu.
Mikan đưa ra bộ mặt ngây thơ vô (số) tội, nói bằng giọng ngoan hiền nhất có thể:
- Con đâu có làm gì đâu!
- Hừm! Đừng tưởng mẹ không biết nhé! Con cứ thấy đôi nào đến là lại vờ phụt nước hoặc ném bóng vào họ. Vậy là không làm gì à? - Cốc yêu con gái một cái, Yuka kể tội.
- Thôi mà mẹ, tại con khó chịu quá. Họ toàn nói mấy câu giả tạo kinh khủng như em yêu anh nhiều lắm hay tình yêu của chúng ta là vĩnh cửu. Lại còn tin có thiên thần nữa chứ - Mikan phồng má nói giận dỗi.
- Thế tình yêu của bố mẹ con không khó chịu à? - Yuki đang ngồi đọc báo liền trêu.
-Khôôngggggg....- Nó chạy đến ôm cổ bố - Bố Yuki với mẹ Yuka ngày xưa đâu nói những câu như vậy. Hai người vốn ghét nhau mà.
Cả Yuki và Yuka đều bật cười. Yuka vờ giận:
- Chỉ giỏi nịnh bố thôi. Con lên phòng đi, tí nữa mẹ mạng bánh lên cho.
- Vâng! - Mikan trả lời rõ to rồi chạy lên phòng.
Cô bé vừa đi khuất lên cầu thang thì Yuka không cười nữa.Cô thở dài:
- Tám năm rồi mà con bé vẫn không thay đổi. Nếu nó biết chúng ta là thiên thần thì sao?
- Em đừng lo, nó sẽ không biết đâu! - Yuki cầm tay vợ, mỉm cười trấn an.
Yuka nhìn chồng rồi gật đầu:
- Mong là như vậy!
***
Mikan vừa đi lên cầu thang vừa suy nghĩ lung tung. Vừa nãy nó thấy bố và mẹ đỏ mặt nhé,hai người nhất định yêu nhau lắm. Nhưng ngoài hai người bố, mẹ nuôi này Mikan tuyệt nhiên không tin ai cả. Cứ lời ngon tiếng ngọt rồi cuối cùng sẽ chẳng có gì gọi là tình yêu vĩnh cửu đâu! Bố mẹ ruột của nó bây giờ đều đã có người khác, thật đáng xấu hổ. Nghĩ đến đậy, Mikan tức tối mở cửa phòng, định bụng vào đánh cái gối ôm cho bớt giận thì...
- Chẳng lẽ ứng cử viên Thiên thần sao lại là một con bé vứa ngốc nghếch vừa dữ dằn như thế này à? Em thấy hình như có nhầm lẫn hay sao đó! - Một giọng nói vang lên trong phòng Mikan khiến nó đứng khựng lại. Rõ ràng là giọng con trai!
- Nhưng vòng kết tinh đã có phản ứng mà, không sai được đâu! - Lại một giọng nói khác nữa. Là giọng nữ, dịu dàng nhưng dứt khoát, chắc chắn.
Vừa tức giận vì bị nói xấu vừa tò mò, Mikan mở cửa bước vào. Nó nhìn hai người lạ mặt bằng ánh mắt nửa ngạc nhiên nửa khó chịu. Nghe tiếng mở cửa, cả hai đều quay lại. Nếu họ mà đi ra đường nhất định bị tưởng là diễn viên đang quay phim! Người con trai trông có vẻ bằng tuổi nó, mặt bộ quần áo xanh dương và có một đôi cánh trắng muốt thuần khiết. Một vẻ gì đó hơi kiêu ngạo, lạnh lùng. Đôi mắt đỏ rực như sâu thẳm, làm người ta như bị hút hồn. Còn người con gái có vẻ hơn Mikan vài tuổi, mặc một chiếc váy tím tuyệt đẹp, mái tóc đen dài, khuôn mặt thánh thiện và cực kì xinh đẹp. Hai người đó, nếu không phải đều có cánh một cách khác thường sau này nhất định trở thành đại minh tinh! Sau khoảng 1/10 của phút đánh giá "đối thủ", Mikan nói to:
- Hai người là ai mà tự ý vào phòng tôi?
Nhận thấy sự khó chịu của nó, người con gái mỉm cười giảng hòa:
- Chị là Nobara, còn đây là Natsume. Bọn chị đều là thiên thần. Xin lỗi đã vào phòng em mà chưa hỏi trước! Bọn chị đến tìm em là có việc liên quan đến Thiên thần sao kế nhiệm...
Hai chữ "Thiên thần" có tác dụng tức thì. Thái độ của Mikan từ khó chịu chuyển sang tức giận. Nó không hề khách sáo mà ngắt lời:
- Hai người đừng lừa tôi! Trên đời này chẳng hề có thiên thần. Cả hai mau ra ngoài đi, tôi sẽ bỏ qua tội xâm nhập bất hợp pháp!
"Bùng"
Một ngọn lửa xuất hiện, đốt cháy xém đuôi tóc của nó. Mikan hét ầm lên, vội vàng tìm nước dập ngay vụ cháy "nho nhỏ".
- Cậu bị điên hả? - Nó thét lên bài hãi. Trò này chính xác là của tên có đôi mắt đỏ lạnh lùng kia. Quá đáng rồi đấy nhé!
Tên kia vẫn không nói không rằng, làm xuất hiện thêm một ngọn lửa nữa, trông có vẻ nguy hiểm hơn nhiều.
- Cậu...muốn gì? - Mikan nhìn ngọn lửa một cách dè chừng, hạ giọng xuống mức "tỏ ra thân thiện nhưng thực chất đang muốn gào ầm lên" - Làm sao cậu có thể làm nó xuất hiện?
Ý của Mikan rõ ràng đang nói đến ngọn lửa đỏ rực trên tay của Natsume. Nhưng hắn ta như giả điếc, hỏi một câu chẳng hề ăn nhập:
- Bây giờ đã tin chưa?
Vừa định bất chấp nguy hiểm gào toáng lên "Không bao giờ tôi tin" thì Mikan nghe tiếng gõ cửa:
- Mikan à, mẹ vào nhé!
Chết rồi, là mẹ Yuka! Nó biết giải thích về những người này thế nào đây? Không lẽ nói họ là bạn, đang mượn phòng để tập diễn kịch? Có ma mới tin! Chưa kịp phản ứng thì Mikan đã đau khổ thấy mẹ mở cửa ra.
- Con làm gì mà quát tháo....- Vừa nói được nửa câu thì mẹ đột ngột dừng lại, sững người nhìn chăm chăm vào hai người lạ mặt. Đã bảo mà!
Nhưng có vẻ như tình hình không giống những gì Mikan nghĩ. Trông mẹ không hề giận dữ mà có vẻ bối rối và ngạc nhiên. Còn chị Nobara thì cũng ngạc nhiên nhưng đi đôi với một tâm trạng cực kì vui mừng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Chị Yuka!
***
Mikan ngỡ ngàng, sửng sốt, nghi hoặc, tức giận,...nói chung là đủ cả. Câu truyện của mẹ Yuka và bố Yuki khiến nó đi hết từ bất ngờ này dến ngạc nhiên khác. Ai mà có thể tin được cả hai đều là Thiên thần, mà còn là thiên thần cấp cao nữa chứ. Muốn tự dối mình rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng Mikan không thể thành công. Vì sự thật vẫn là sự thật. Hai người nó thương yêu nhất mực đã giấu nó một bí mật to lớn đến thế...
- Mikan, bình tĩnh lại nào. Bố mẹ thật không muốn giấu con đâu, nhưng đây là quy định của Thiên giới, những người được phép xuống trần sinh sống đều bị mất phép thuật và không được tiết lộ thân phận. Con hiểu cho bố mẹ chứ? - Yuka nhìn Mikan bằng ánh mắt xót xa - Mẹ biết, con vốn không tin rằng có thiên thần, nhưng con thấy không, chúng ta chính là bằng chứng...
Nó ngước lên nhìn mẹ nuôi bằng ánh mắt đau khổ, một giọt nước mắt rơi xuống...
- Mẹ nghĩ con sẽ tin ư? Khi mà Những người được gọi là Thiên thần đã bỏ quên con vào lúc con hạnh phúc nhất để rồi tất cả đều sụp đổ? Tình yêu vĩnh cửu! Thiên thần mang đến hạnh phúc! Tất cả chỉ là giả dối! Cả bố mẹ cũng vậy!
Những lời cuối cùng Mikan nói như hét. Nó khóc nấc lên, nước mắt khiến mọi thứ trở nên mờ ảo. Hoảng loạn...
Yuka đã lo sợ sẽ có ngày hôm nay. Cô đã cố gắng nuôi dạy Mikan thật bình thường, bù đắp cho cô bé tình thương mà bố mẹ ruột của Mika không làm. Nhưng cô thật không ngờ Mikan lại là ứng cử viên của Thiên thần sao - 100 năm mới xuất hiện một lần. Tất cả đều đảo lộn. Nhìn con bé kích động đến mức không còn tự chủ Yuka đau lòng lắm. Cô và Yuki đã sai?
Thực sự thì Mikan không phải là người giỏi giữ bình tĩnh. Nếu suy nghĩ kĩ hơn, có lẽ cô bé sẽ thấy rằng mình đang rất vô lí. Đầu nó sắp nổ tung rồi!
Yuki và Nobara cùng Natsume im lặng theo dõi câu chuyện,không ai nói một câu. Chắc hẳn ai cũng cảm nhận được tình cảm sâu nặng của hai mẹ con. À,cũng có thể là có ngoại lệ khi...
- Cô Yuka à, hãy mặc kệ con nhóc ngốc nghếch ấy đi. Sự thật rành rành trước mắt mà còn không tin thì đúng là có vấn đề. Chẳng việc gì phải tự nhận mọi lỗi lầm về mình - Natsume bất ngờ lên tiếng khiến ai cũng giật mình. Cậu ta đang nói gì vậy?
Mikan ngạc nhiên đến nín cả khóc. Nobara, Yuki và Yuka thì không rõ là đang suy nghĩ gì.
- Bố mẹ đã hết lòng giải thích rồi. Đúng như Natsume nói, nếu con không tin chúng ta thật cũng không biết làm gì nữa. Có lẽ con hãy suy nghĩ kĩ đi, ứng cử viên Thiên thần sao là vị trí không phải Thiên thần nào cũng có thể có được. Đã muộn rồi, bố mẹ đi ngủ đây - Yuki bỗng chủ động lên tiếng sau mấy phút im lặng đến căng thẳng vì câu nói của Natsume.
Yuka nhìn chồng rồi lại nhìn Mikan. Như chợt hiểu, cô liền buông tay nó và đứng dậy. Hơi do dự nhưng cô mỉm cười nói:
- Con ngủ ngon nhé. Có việc gì cứ hỏi mẹ bất cứ lúc nào. Chào con - Cô cúi xuống và khẽ hôn nhẹ lên má của Mikan. Nó dường như vẫn đang trong trạng thái "overload".
- Vậy sáng mai bọn chị gặp em nhé - Như thấy câu chuyện đã đến hồi kết thúc, Nobara nói bằng giọng dịu dàng trước khi bay đi cùng Natsume. Sau câu nói có tầm ảnh hưởng to lớn, hắn như quay lại với thái độ lạnh lùng, im lặng đến đáng sợ.(hú,cool quá XD~)
***
"Cạch"
Tiếng đóng cửa cuối cùng cũng kéo Mikan trở lại hiện thực. Tất cả chìm trong im lặng. Không còn ai bên cạnh, giống như 8 năm trước, trong một đêm đầy tuyết rơi. Nhưng cũng trong một đêm đó nó đã được những thiên thần đưa về nhà cùng ăn chiếc bánh kem đầy chocolate ngon tuyệt, cùng hát vang bài hát Merry Christmas...Bao kí ức ùa về, cuộc sống hạnh phúc trong tám năm qua không phải là giấc mơ, nó giận họ vì sao? Không phải cả hai người đều thay bố mẹ chăm sóc nó sao?
Mikan nhận ra rằng mình đang bào chữa cho những người mà chỉ trước đó vài phút nó còn căm ghét. Vâng, là căm ghét.
"Hãy bình tĩnh lại và suy nghĩ nhiều hơn nào cô bé ngốc nghếch .Cô cần những người bố mẹ vô tâm hơn hay cần những thiên thần mang đến cho cô cuộc sống gia đình đúng nghĩa hơn? Đứng dậy và bước đến nói lời xin lỗi với họ nào..."
"Cộc,cộc..."
- Mẹ Yuka, mẹ còn thức không?
***
- Dậy đi! Cô còn định nướng đến lúc nào nữa? Cháy giường luôn hả? - Vừa sáng ra Mikan đã bị đánh thức bằng một giọng nói đầy đe dọa và một ngọn lửa sẵn sàng làm cháy tóc nó bất cứ lúc nào. Natsume, đồ đáng ghét!
- Đợi một chút - Mikan làu bàu - Tối qua tôi đi ngủ muộn lắm, cậu làm ơn đừng khó chịu như thế.
”Bùng”
Oh my God! Mái tóc màu nâu của nó qua hai lần "được nhuộm" một cách bạo lực giờ đã cháy xém mất mấy phân. Tức điên mà không làm được gì, Mikan chỉ còn biết "tặng" Natsume một ánh nhìn tóe lửa. Hừm, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tên kia, hãy đợi đấy!
Nhưng quả thật hôm qua Mikan đi ngủ rất muộn. Bố Yuki và mẹ Yuka đều không hề giận nó. Thậm chí còn khích lệ Mikan tham gia đợt tuyển chọn ứng cử viên Thiên thần sao. Bố mẹ đã giải thích cho nó rất nhiều như không phải Thiên thần nào cũng như nhau mà phân rõ cấp bậc, nhiệm vụ, quyền lợi...Mỗi người có thể trở thành Thên thần đều mang trong mình một hạt giống gọi là Hạt giống thiên thần. Hạt giống đó sẽ mang một sức mạnh tiềm ẩn như nước, lửa, tàng hình, nhìn xuyên thấu...Sức mạnh đó là Alice. Thiên thần nào có Alice càng mạnh thì ở cấp càng cao. Alice của mẹ Yuka là Teleport và bố Yuki là Vô hiệu hóa. Cả hai đều thật thú vị.
- Còn Alice của con là gì? - Mikan hào hứng, lúc đó nó chảng còn tí giận dỗi nào. Đúng là trẻ con.
- Có người phát hiện ra Alice của mình từ rất sớm và nhanh chóng trở thành thiên thần. Nhưng những ai cần đến Vòng kết tinh mới phát hiện được thì thường rất khó khăn để tìm ra Alice. Tuy vậy, bố nghe nói hầu hết các ứng cử viên thiên thần đều là những người phát hiện ra Alice muộn - Yuki trầm ngâm nói. Chính anh cũng đang tò mò không biết alice của cô con gái yêu là gì.
- Vậy thì con phải làm sao? - Mikan chưng hửng.
- Con sẽ phải tham gia ba tháng tập huấn cùng với Natsume và Nobara. Họ là Thiên thần đồng hành và Thiên thần giám sát của con. Trong thời gian đó con phải tìm ra Alice của mình nếu không sẽ bị loại.
- Sao mẹ biết rõ vậy? - Mikan trố mắt hỏi, nó có thấy mẹ nói gì với chị Nobara và Natsume đâu.
- Vì cách đây lâu lắm rồi cũng có một đợt tuyển chọn ứng của viên thiên thần sao.Hồi đó mẹ là Thiên thần đồng hành còn bố con là Thiên thần giám sát.
- Thế người mẹ giúp đỡ có trở thành Thiên thần sao không? - Mikan mở to đôi mắt chờ đợi câu trả lời một cách nóng ruột.
- Rất tiếc là không. Có lẽ vì đợt đó không tìm được Thiên thần sao kế nhiệm nên mới có đợt lần này. Dù sao thì Thiên thần sao hiện nay cũng tại vị được gần 100 năm rồi.
Lần trước không có ai qua được thì lần liệu nó có làm nên gì không đây!
Hồi tưởng đã kết thúc. Nhìn Natsume bằng ánh mắt nửa ngái ngủ nửa tức giận, Mikan làu bàu:
- Đừng nghĩ mình là Thiên thần đồng hành thì được quyền bắt nạt người ta nhé. Mà mới sáng sớm gọi tôi có việc có việc gì chứ!
- Vậy là cuối cùng em cũng đồng ý rồi! - Nobara vui vẻ nói - Chị Yuka nói rằng đã giải thích hầu hết những điều cần thiết cho em rồi, có lẽ chúng ta sẽ nhanh chóng quen thôi. Đây là món quà chị và Natsume tặng em, mong em sẽ vượt qua được mọi thử thách.
Nobara đưa cho Mikan một chiếc vòng bạc lấp lánh, đẹp thật...
- Chiếc vòng này...chị tặng em? - Mikan ngỡ ngàng.
- Đúng vậy. Đây là Vòng kết tinh, khi đeo vào em hãy nói to câu “Giải trừ phong ấn! Sức mạnh của Thiên thần” là được. Dù sao thì - Nobara nắm tay nó - Chúc mừng em đã trở thành Thiên thần tập sự!
À, vâng, cuối cùng thì nó đã trở thành Thiên thần tập sự rồi đấy!
--------------------------------------------End chap 1----------------------------------------------
p/s: mọi người thử đọc Gakuen Alice đi XD~
| | | | |
| |
| Sayuka_Yuuki Quản lí chuồng gà
| Tổng số bài gửi : 1477
|
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Vampire - Thuần chủng
|
Sinh nhật : 13/02/1997
|
Bạn đời : Fubuki_kun
|
| | |
| Yukimi_Hana Super uke
| Tổng số bài gửi : 1187
|
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Vampire - Princess
|
Bạn đời : RikaMihara
|
| | Tiêu đề: Re: [Fanfiction] [GA] Hạt giống thiên thần Mon Apr 11, 2011 12:25 am | | | | | | | cảm ơn con gái :) để được chap 1 hoàn chỉnh pp khổ lắm ra giấy, sửa lên sửa xuống rồi nhờ beta nói chung là khá lao tâm khổ tứ :D
bây giờ nhét vào spoiler mới biết mình viết được dài thế XD~ chap 2 còn dài nữa cơ tổng cộng 2 chap mà 21 tràn word =)) mình giỏi gớm =))
cô Nek cho tôi khai chap 2 làm 2 chap ik
| | | | |
| |
| Kyoji Dứa Đại Ca ♥~
| Tổng số bài gửi : 1122
|
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Vampire - Thuần chủng
|
Sinh nhật : 03/01/1998
|
| | |
| Yukimi_Hana Super uke
| Tổng số bài gửi : 1187
|
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Vampire - Princess
|
Bạn đời : RikaMihara
|
| | Tiêu đề: Re: [Fanfiction] [GA] Hạt giống thiên thần Mon Apr 11, 2011 1:09 am | | | | | | | chap 1 dài 8 trang word vị chi chap 2 *bấm máy tính* 15 trang word =)) đang nghĩ nên chia 2 hay chia 3 lần này tôi phảii ôm chân cô Nek cộng cho tôi thêm 2 hoặc 3 chap chớ so với fic của mọi người thì 1 chap của tôi quá lỗ =)) lời thoại hở cô? ok, tôi sẽ cố sửa :">
| | | | |
| |
| Yukimi_Hana Super uke
| Tổng số bài gửi : 1187
|
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Vampire - Princess
|
Bạn đời : RikaMihara
|
| | Tiêu đề: Re: [Fanfiction] [GA] Hạt giống thiên thần Mon Apr 11, 2011 10:41 pm | | | | | | | chậc,ít người cm thế thôi,mình cũng khoogn mong đợi nhiều ==" post tiếp chap 2(a)
CHAP 2: Nhiệm vụ đầu tiên
- Spoiler:
Một sáng đẹp trời, khi mẹ Yuka và bố Yuki đang thảnh thơi ngồi xem phim ăn bánh (Hình như cả hai không làm gì hết á. Tôi cũng không biết nữa-TG) thì Mikan nhà ta đang trên đường đi làm một nhiệm vụ rất quan trọng. Đừng nghĩ cô bé này lười học mà trốn luôn nhé, chị Nobara đã tạm thời tạo một hình nhân giúp Mikan đi học ở trường, khi nào về bộ nhớ của hình nhân "thế mạng" đó sẽ được "đưa" vào trí nhớ của cô bé (Đây là alice gì vậy kìa? Thôi, có lẽ là phép thuật có sẵn nhá, tôi cạn ý tưởng rồi T^T-TG)
- Bay-nhanh-lên!
Natsume gằn từng tiếng khiến Mikan giật bắn mình. Khuôn mặt với nụ cười lạnh đầy đe dọa của cậu ta làm nó nổi cả gai ốc. Khổ cho cái thân nó, ai nghĩ là bay cũng mệt như thế này. Lúc đeo vòng và hô to câu giải trừ phong ấn, thấy mình cũng có cánh trắng muốt, Mikan hí hửng như bắt được vàng. Nhưng hiện giờ nó xin chịu ạ. Mỏi cánh chẳng khác gì mỏi chân khi đi bộ. Đã thế còn phải vừa cố bay để không bị tụt lại, vừa phải nghe chị Nobara giải thích này nọ. Nào là mỗi lần làm nhiệm vụ nó có thể được giúp đỡ nhưng sẽ bị trừ điểm. Điểm của nó sẽ được quy đổi ra những viên ngọc Mise rồi theo số lượng ngọc đạt được trong đợt tập huấn mà xem có được nhập học ở trường Angels' school - trường học thiên thần không. Ôi, blah...blah...
Thế mới biết làm thiên thần quả thật không dễ!
Nhiệm vụ đầu tiên của Mikan thật không rõ là dễ hay khó. Khi mở chiếc phong bì màu hồng có cánh ra, một dòng chữ màu xanh lam đập vào mắt nó: "Một cô bé tên là Taki vừa làm mất chú gấu bông yêu quý nhất. Hãy đến và giúp cô bé tìm lại nó". Vỏn vẹn chỉ có thế. Chị Nobara sẽ đưa Mikan đến nhà của cô bé Taki kia.
- À, alice của chị là gì? - Mikan chợt nhớ ra. Ngoài hai chức vụ Thiên thần giám sát và thiên thần đồng hành thì nó chẳng biết gì về hai người này cả. Nhưng nói chung sau mấy lần được nếm trải thì Mikan cũng đủ thông minh để đoán ra alice của Natsume là lửa. Chỉ giỏi bắt nạt người khác.
- Chị có Alice Băng - Nobara tươi cười - Chắc em cũng biết rồi nhỉ, alice của Natsume là Lửa.
- Dạ, biết chứ sao không - Nó hạ giọng lẩm bẩm - Suốt ngày mang ra dọa người ta. Có ngày gặp quả báo...Á...á...(các bạn biết hậu quả rồi chứ)
Cứ thế này thì chẳng mấy chốc Mikan nhà ta thành...hói!
***
- Đến nơi rồi! - Cả ba dừng lại bên trên một ngôi nhà to-như-lâu-đài. Hoặc giả có ai bảo đó là lâu đài thì chắc tác giả tôi đây cũng tin.
- Ngôi nhà to quá - Mikan trầm trồ không ngớt, nhìn ngôi nhà bằng ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng - Cô bé Taki này chắc hẳn phải hạnh phúc lắm đấy.
Không ai ý kiến gì trước câu nhận xét của Mikan. Natsume khẽ hừ mũi một cách khinh thường rồi lơ đãng nhìn đi đâu mà không thèm liếc Mikan thêm một lần nào. Coi thường người ta hả, mà nó nói gì sai đâu, rõ ràng nhà cô bé này rất giàu mà.
- Cô chủ! Cô hãy bình tĩnh! Chiều nay cô còn rất nhiều vậy phải làm, nếu cô bỏ đi bây giờ ông chủ sẽ trách phạt chúng tôi mất - Tiếng nói hỗn loạn vang lên khiến Mikan giật mình. Một đám người đang bám theo một cô bé chừng 10,11 tuổi, trông mặt mày xinh đẹp nhưng có vẻ kênh kiệu lắm.
- Tránh ra! Ai còn ngăn cản tôi đưởi việc hết! - Cô bé nọ (90% là Taki) hét lên lanh lảnh, quét mắt qua đám người nọ một cách giận dữ.
- Nhưng mà...ông chủ...
- Các người sợ cha ta mà không sợ ta hả! – Taki đằng đằng sát khí, quát tháo ầm ĩ - Ta nói lại: Ai còn ngăn cản, đừng trách ta vô tình!
Một cô bé mới chỉ tầm mười tuổi nhưng lời nói có có trọng lượng cực kì. Đám người sau một hồi do dự cũng đành lùi ra phía sau để cho Taki đi thẳng ra phía cổng lớn mà không dám nói gì thêm.
"Sầm!"
Tiếng cánh cổng bị đóng lại một cách thô bạo vang lên chát chúa. Taki rảo bước đi thật nhanh trên con đường vắng bóng người, nếu không muốn nói là đang chạy. Cô bé đó, ẩn sau vẻ kiêu kì của một cô tiểu thư nhà giàu dường như là một trái tim thực sự yếu đuối. Taki bỗng dừng lại. Cô im lặng nhìn một em bé chừng sáu tuổi đang đi cùng mẹ một cách chăm chú. Người mẹ đang đưa cho cô bé một con búp bê hồng. Mikan thấy Taki có vẻ buồn lắm. Tự nhiên cảnh tượng này...làm nó cảm thấy hơi xao xuyến...có một chút gì đó...hơi quen thuộc...
- Mikan này, em nghe chị nói chứ? - Chị Nobara đang nói gì đó, thấy nó chẳng hề để tâm thì ngạc nhiên - Em đang nghĩ gì vậy?
- À, không, em chỉ nghĩ...cô bé Taki đó hình như không hạnh phúc như em vẫn tưởng - Mikan bối rối, có lẽ nó sai thật rồi - Mà chị vừa nói gì ấy nhỉ, chị nhắc lại được không?
- Fu...- Tiếng cười khẩy vang lên. Tác giả không ai khác là cái tên mắt đỏ ác độc.
Bị cười nhạo, Mikan ngượng đỏ cả mặt. Lúc nào cũng giễu cợt nó, chỉ giỏi chê bai. Mikan thật không biết hắn giỏi như thế nào, tài cao bao nhiêu, nhưng khinh người kiểu đó thật là dễ ghét! Sau tiếng cười đầy ý khinh thường, Natsume ném cho nó một ánh mắt khó chịu:
- Kém cỏi! Tôi thật xấu hổ khi phải đồng hành với cô!
- CẬU ĐỪNG QUÁ ĐÁNG! - Không kìm nổi cơn giận bốc lên đến tận não, Mikam hét ầm ĩ làm chim chóc bay toán loạn, cây cối ngả nghiêng, mặt đường cách đó gần hai mươi mét cũng xuất hiện vài vết nứt - KHINH NGƯỜI VỪA PHẢI THÔI!
Bao nhiêu tức giận dồn nén trong mấy hôm được dịp xả ra hết. Mikan nhà ta, người cũng bình thường mà sao cái miệng xinh xinh có thể phát ra âm thanh khủng khiếp đến vậy. May mà dưới đường kia vắng người, hoặc có ai nghe thấy thì cũng tưởng mình lãng tai, không chắc ba người họ thành chuyện lạ...thế giới. Mặt Mikan đỏ bừng, trút hết giận dữ mà vẫn thấy Natsume làm ngơ mình, nó tức ói máu. Chúa ơi, sao lại có tên ngang ngược đến mức này hả!!!
Tự độc thoại một mình với một thính giả bất đắc dĩ là chị Nobara và một thính giả đang cho diễn viên ăn bơ mệt nghỉ là Natsume, Mikan phát chán. Nó đành dùng chút sức lực còn lại lườm Natsume một cái thật dài, thật lâu rồi lại im lặng để nghe chị Nobara nói tiếp. Nỗi bực tức này khó mà tan hết được!
- Em nghe chị dặn đây, khi làm nhiêm vụ, em sẽ tàng hình trước mắt người bình thường, trừ những ai em muốn cho họ thấy. Thời gian cho mỗi nhiêm vụ tối đa là một tuần, hoàn thành càng sớm càng tốt. Nếu cần giúp đỡ nhớ gọi to tên Natsume nhé.
Mikan vâng dạ cho qua chuyện, nó thề sẽ không bao giờ nhờ đến con người kinh khủng kia. Đợi tôi làm xong nhiệm vụ đầu tiên một cách xuất sắc xem cậu sẽ nói được gì!
Mải nói chuyện, Mikan không biết rằng mình đã để mất dấu Taki. Sau khi nhận ra nó vội cuống cuồng bay khắp nơi. Biết thế chẳng mất công mắng nhiếc tên ác quỷ đội lốt thiên thần kia làm gì, vừa tốn calories vừa tốn time!
- Kia rồi! - Cuối cùng cũng thấy nhân vật chính đang ngồi trên chiếc xích đu ở góc một công viên nhỏ. Cô tiểu thư này mà cũng ra chơi ở những chỗ thường dân vậy sao?
- Chúc em may mắn nhé! - Chị Nobara nắm chặt tay nó. Mikan thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Nhưng vừa liếc thấy cái mặt lạnh hơn nước đá của Natsume, nó cụt hứng tức thì. Hãy đợi đấy...!!
***
- Chào em! - Mikan đến trước mặt của Taki, nói bằng giọng nhỏ nhẹ và dịu dàng nhất có thể để tạo ấn tượng tốt. Khi đến gần nó mới thấy được Taki xinh đến mức nào. Một đôi mắt vô cùng sắc sảo, nước da trắng hồng và mái tóc với những lọn xoăn nhẹ, nếu có trí tưởng tượng phong phú có lẽ sẽ thấy cô bé như một nàng công chúa nhỏ vậy.
Thấy một người ăn mặc khá là khác thường và có cánh chào mình một cách thân thiết, Taki giật mình cảnh giác. Một thủ đoạn bắt cóc hay một người hơi có vấn đề về...thần kinh? Có lẽ cô đã hơi sơ suất khi bắt tất cả đều ở lại.
- Chị là ai? - Vẫn giữ nguyên phong thái cao ngạo khá là khó chịu, Taki cao giọng hỏi lại, hai mắt nheo nheo như để đánh giá đối thủ và...soi xem có phải cánh thật không!
- Chị là một thiên thần! - Mikan kiên nhẫn nói, thăm dò phản ứng trong ánh mắt lanh lợi kia. Dù không thông minh lắm nhưng nó cũng có thể đoán được cô tiểu thư này đang nghĩ gì, nhìn nó khinh thường thế kia cơ mà - Đừng nghĩ chị đang cố lừa em, cánh thật đó.
- Ngớ ngẩn - Taki cười lạnh - Chị nghĩ lừa một đứa con nít 10 tuổi dễ lắm hả. Với những đứa kia thì phải nhưng tôi thì không.
Cái liếc đầy kiêu ngạo của cô bé rõ ràng là ám chỉ đến mấy đứa bé đang chơi cầu trượt gần đó. Mặc dù Taki vẫn đang ngồi trên xích đu chơi như bất cứ đứa bé bằng tuổi nào nhưng không thể phủ nhận là trông nó già đời hơn rất nhiều.
- Trông em xinh vậy mà sao miệng lưỡi ác độc quá - Mikan ngơ ngác, nửa tức giận nửa ngạc nhiên, mới vài phút trước trông Taki còn có vẻ đáng thương mà bây h kênh kiệu không thể tả được - À, em đang không vui vì bị mất gấu bông chứ gì?
Vẻ mặt của Taki tái đi trong mấy giây rồi ngay lập tức lấy lại vẻ bình thản, như đang muốn nói rằng "tôi không tin chị đâu, đừng cố lấy lí do này nọ nữa" :
- Chắc lại có cô giúp việc nào ngứa miệng đi buôn chuyện đây mà. Chị nói đi, là ai để tôi còn biết đường mà đuổi việc.
- Chị không hỏi ai trong nhà em cả - Mikan thở dài bất lực, khẽ cắn môi, nói một cách khó chịu - Chị là thiên thần, em nghe rõ chưa, và chị đến để giúp em tìm lại con gấu bông đó!
- Thế chị muốn làm thế nào? Dùng phép thuật triệu tập chắc - Taki đứng dậy, thản nhiên đi về hướng nhà mình. Bây giờ nó hoàn toàn tin rằng người hơn mình có 4, 5 tuổi kia là một người siêu ngốc, không hơn không kém, và nếu chị ta là bắt cóc thì người thuê quả là không biết nhìn người. Chưa bị người khác bắt cóc là may lắm rồi.
- Này, đợi đã - Mikan bối rối gọi với theo - Chị không có phép thuật gì nhiều nhưng chị tin mình sẽ tìm giúp em được!
- Kém cỏi! - Không thèm liếc nhìn lại lấy một lần, Taki buông một câu xanh rờn, chân vẫn bước đi thẳng tắp.
Một giọt nước làm tràn li. Câu nói y hệt Natsume nói ban nãy làm Mikan chịu hết nổi. vậy mà nó còn định an ủi con bé này mấy câu. Con gấu bông đó đâu có vẻ quan trọng đâu, Taki bỏ ra đây ngồi chắc vì giận dỗi bố mẹ linh tinh chứ gì, tiểu thư mà.
- Em thật quá đáng lắm! - Nó hét lên, tức giận cực kì - Em đừng nghĩ mình nhiều tiền là có thể coi thường người khác! Ba mẹ không nói em không được hỗn với người lớn hả?
Như một đòn chí mạng, Taki quay phắt lại, hai mắt ánh lên tia nhìn giận dữ tột độ. Cô bé cũng không kém, thét lên lanh lảnh:
- Đúng đó, bố mẹ tôi bận nên không dạy dỗ tôi được! Nên tôi mới thành thế này! Chị vừa lòng chưa? Chị là gì mà dám nói họ như vậy?
Mikan sững người, ngơ ngác bởi những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, vừa nãy nó hơi quá lời, không ngờ Taki lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Nó hoàn toàn không có ý xúc phạm bố mẹ cô bé.
- Chị...chị xin lỗi. Chị không có ý như...
- Chị nói chị biết tôi làm mất gấu bông hả! Vậy chị có biết nó quan trọng như thế nào không? Đó là món quà của bố tôi! Nghe rõ chưa? Họ chưa bao h quên tôi cả!
Bị những câu nói cả Taki làm cho mất cả hồn vía, Mikan chỉ biết đứng trơ ra mà ngó chăm chăm người đáng lẽ nó định mắng mà bây giờ thành ngược lại. Mikan biết Taki giống ai rồi, là chính nó chứ đâu xa, chính nó cách đây 8,9 năm, cũng cảm thấy thiếu thốn tình thương đến nhường nào, cũng đã tự khóc không biết bao nhiêu lần, cũng đã nổi giận khi có ai nói nó không có bố dạy dỗ...Quả thật giàu có không hề sung sướng, khi bố mẹ có lẽ chỉ gặp con cái vài lần một tuần, thậm chí là một tháng...Nó thật đáng trách!
"Nếu bạn đã có thiên thần là Yuki và Yuka giúp đỡ, thì hãy biến mình thành thiên thần giúp đỡ cô bé nhỏ kia được không..."
Bước đến một cách chậm rãi, Mikan cảm nhận được dòng nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má,cảm nhận được sự đau khổ của Taki, cảm nhận được sự đồng cảm của mình với cô bé, cảm nhận được tình thương, tình yêu là thiêng liêng, và biết rằng mình đã sai lầm. Đến lúc này nó mới biết rằng bao năm qua mình căm ghét tình yêu là một sự ngốc nghếch, tại sao đến bây giờ Mikan mới nhận ra chứ, khi có hai người yêu thương nó nhiều vậy. Phải cảm ơn Taki...
- Chị xin lỗi. Chị xin lỗi. - Nó ôm chầm lấy cô bé vẫn đang nức nở, lấy tay lau nhẹ dòng nước mắt, thật nhẹ, thật dịu dàng - Chị không đúng khi nói bố mẹ em như vậy, chị đã hiểu rằng họ rất yêu thương em, chị thật sự xin lỗi...
- Chị nói thật ư? - Taki ngỡ ngàng, có lẽ còn chưa hiểu vì sao con người kì lạ này lại thay đổi nhanh đến vậy - Tại sao mà...
- Chị cũng từng không được ở bên cha mẹ, chị cũng từng rất cô đơn. Nhưng chị nói thật, chị là một thiên thần, chị muốn mang đến hạnh phúc cho em, giống như chị đã nhận được từ những thiên thần khác...Chị biết mình không làm được gì nhiều, chỉ là giúp em tìm lại con gấu bông đánh mất, nhưng mong rắng nó giúp em vui vẻ hơn...
Giọng nói của Mikan ngắt quãng, nghẹn ngào, xúc động... Taki dường như thấy lòng mình dịu dần sau từng câu nói của Thiên thần kì lạ này. Tuy không nói ra, nhưng cô bé đã phần nào tin Mikan hơn, và cũng phần nào cảm nhận được tình cảm thật lòng của nó.
- Chỉ cần chị tìm thấy con gấu bông đó là quá đủ rồi, đủ để em hạnh phúc rồi - Taki nhẹ gỡ tay Mikan ra, dịu giọng nói - Chị có biết nó quan trọng như thế nào không?
Mikan nhìn cô bé, hơi ngạc nhiên vì sự thay đổi đại từ xưng hô của Taki, nhưng cũng nói sau khi nhớ lại:
- Đó là con gấu của cha em tặng?
- Đúng vậy. Nhưng không phải khi nhà em đã giàu như thế này - Taki đi về phía chiếc xích đu, ngồi xuống và kể, ánh mắt trở nên trong sáng,trẻ con chứ không chứa đầy giận dữ, phiền muộn như ban nãy - Năm em năm tuổi, nhà em vẫn còn nghèo. Ba mới thành lập công ty nên gặp nhiều khó khăn. Mẹ theo đuổi nghiệp diễn nên rất vất vả. Tuy vậy gia đình em hạnh phúc lắm. Con gấu bông của em tên là Chiri, được tặng vào sinh nhật lần thứ 5 đó. Em cảm thấy nó đẹp hơn tất cả những món quà đắt tiền sau này...
- Chị nhất định sẽ tìm thấy dùm em! - Mikan trong một phút hơi có vấn đề, bỗng nói oang oang, trông hừng hực quyết tâm.
- Chị nói rồi làm được nha - Taki bật cười lớn, tiếng cười thật hồn nhiên biết bao, dường như đã lâu rồi, cô bé mới lại vui như vậy, nhất là từ khi Chiri biến mất...
***
- Nhà em rộng bao nhiêu vậy? - Mikan cố đi đứng một cách tử tế nhất có thể, hai chân run run sắp ngã, mắt nhìn xa xăm...
- Em biết làm sao được - Taki thản nhiên nói - Nhà em rộng lắm, từ nãy đến h mới có gần 1/2 thôi. Ai bảo chị muốn đi tìm khắp nơi cơ. Em đã cho gia nhân làm từ hôm mới mất rồi.
- Em không mỏi hả? - Mikan thều thào, nhìn dáng vẻ ung dung của Taki mà thở dài bất lực. Cách đây mấy tiếng, nó cứ khăng khăng đòi tìm lại một vòng nhà làm gì, đúng là tự hành hạ bản thân.
- Nhà em mà em còn mỏi nữa thì đâu làm chủ nhà được, nếu ngày nào cũng đi thì chị sẽ quen thôi!
Well, nhà giàu cũng chẳng sung sướng gì!
Sau hơn hai tiếng nữa...
Taki nhìn Mikan nằm bẹp trên giường, nheo nheo mắt, cố không phì cười. Nói thật chứ nó thấy Mikan bh giống cái mềm rách lắm. Dù sao thì Taki cũng không nghĩ rằng sẽ tìm thấy Chiri, khi mà chỉ có hai người. Hôm trước tận mấy chục người còn bó tay cơ mà.
- Chị về nghỉ đi, cũng muộn rồi. Mai chúng ta tiếp tục cũng được - Nó hắng giọng, lên tiếng giải phóng cho cái con người trông cực kì "đáng thương" kia.
- Vậy chị về nhé. Ừm, mai chị sẽ cố!
Mikan ngập ngừng, không dám chắc chắn như ban nãy, người ta bảo nói trước bước không qua chẳng sai chút nào.
- Tạm biệt!
- Tạm biệt!
Mikan lóc cóc bay về nhà, thật may không bị lạc đường. Vừa vào đến phòng nó đã nghe thấy một tiếng cười dễ ghét nhưng quen thuộc... ***
| | | | |
| |
| Yukimi_Hana Super uke
| Tổng số bài gửi : 1187
|
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Vampire - Princess
|
Bạn đời : RikaMihara
|
| | Tiêu đề: Re: [Fanfiction] [GA] Hạt giống thiên thần Tue May 03, 2011 12:46 pm | | | | | | | đau lòng thế =)) ko ai ủng hộ nữa à =))
| | | | |
| |
| Kat Gà đẻ trứng vàng
| Tổng số bài gửi : 360
|
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Vampire - Lai
|
Sinh nhật : 02/08/1997
|
Bạn đời : Nuz-chan
|
| | |
| Yukimi_Hana Super uke
| Tổng số bài gửi : 1187
|
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Vampire - Princess
|
Bạn đời : RikaMihara
|
| | Tiêu đề: Re: [Fanfiction] [GA] Hạt giống thiên thần Tue May 03, 2011 4:32 pm | | | | | | | cảm ơn con post cho có thôi chớ pp drop fic này rồi *mỉm cười hạnh phúc* (pp bị khùng =)))
| | | | |
| |
| Sayuka_Yuuki Quản lí chuồng gà
| Tổng số bài gửi : 1477
|
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Vampire - Thuần chủng
|
Sinh nhật : 13/02/1997
|
Bạn đời : Fubuki_kun
|
| | |
| Yukimi_Hana Super uke
| Tổng số bài gửi : 1187
|
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Vampire - Princess
|
Bạn đời : RikaMihara
|
| | Tiêu đề: Re: [Fanfiction] [GA] Hạt giống thiên thần Tue May 03, 2011 9:14 pm | | | | | | | chap 2b
- Spoiler:
- Thế nào? Ngày đầu tiên làm nhiệm vụ suôn sẻ chứ?
- Cậu khỏi phải nói này nói nói nọ. Nhìn tôi thế này còn chưa đủ hiểu à? Muốn chế giễu đến khi nào nữa? - Mikan quá mệt nên không buồn cãi nhau tay đôi với Natsume nữa. Nó chỉ nhíu mày nhìn hắn bằng ánh mắt khó chịu rồi uể oài trả lời.
Natsume có vẻ hơi bất ngờ khi thấy Mikan thường ngày đanh đá mà giờ ỉu xìu chẳng khác nào bánh đa nhúng nước (ở Nhật có bánh đa không?). Vừa rồi hắn hỏi hoàn toàn thật lòng, à, hơi châm chọc một chút, nhưng không nghĩ Mikan lại phản ứng khó chịu như vậy. Chắc cô nàng mệt lắm rồi, và tất nhiên là chưa làm được cái chi cho ra hồn. Nếu Nats không nhầm, Mikan còn mất kha khá thời gian để thuyết phục Taki nữa cơ. Để cô ta nếm trải cái cảm giác phải thuyết phục một người cứng đầu giống mình như thế nào.
- Nói vậy là cô chưa làm được gì rồi - Bản tính khó đổi, Natsume tiếp tục châm chọc - Vậy mà còn rõ mạnh miệng. Có cần tôi giúp đỡ không? - Không cần! Không cần! Không cần! - Mikan nói một tràng, đầu lắc lia lịa - Cậu ra ngoài đi cho tôi nhờ!
- Là cậu khác nói đấy nhé. Nhiệm vụ này không cần có Alice mà vẫn dễ dàng làm được đấy!
- Cảm ơn nhã ý của cậu - Mikan đẩy Natsume ra cửa rồi hất mặt - Tôi tự làm được!
"Rầm!"
Cánh cửa có treo biển "Mikan's own room" đóng lại không thương tiếc. Mikan để cho mình rơi tự do xuống chiếc giướng êm ái, nắn nắn hai chân xem đã rời ra chưa. Được nằm thảnh thơi trên giường thật là thích. Nó lăn qua lăn lại, suy nghĩ lung tung về những gì xảy ra hôm nay...Tự nhiên khuôn mặt đáng ghét của Natsume hiện ra. Cau có lấy tay xua xua những ý nghĩ trong đầu, nó thầm nguyền rủa tên đó không tiếc lời.
- Con đói lắm rồi phải không?
Cánh cửa phòng mở ra và mẹ Yuka ngó vào, trên tay bê một khay đồ ăn thơm phức. Lúc này Mikan mới chợt nhớ đến cái bụng tội nghiệp đang biểu tình dữ dội từ nãy đến giờ. Nó lỏn lẻn cười:
- Dạ, đói! Bụng con sôi ùng ục từ nãy đến giờ rồi!
- Mẹ biết ngay mà - Yuka mắng yêu con gái - Khi nào con mới tự chăm sóc cho mình được hả? Đói thì phải biết đường lấy đồ ăn chứ. Mẹ mà không nhớ ra thì mai con cũng không ăn luôn à?
- Chắc vậy thật mẹ ạ. Vậy mới cần mẹ Yuka nhắc nhở con chứ - Mikan chạy ra ôm lấy Yuka từ phía sau, cười khúc khích.
- Cẩn thận không đổ hết thì tha hồ mà đói - Yuka đặt khay đồ ăn xuống bàn - Thế ngày đầu tiên làm thiên thần thế nào rồi con?
Đang cười tươi, Mikan xịu mặt liền:
- Mẹ hỏi y chang Natsume. Chẳng khả quan chút nào. Hôm nay là lần đầu tiên con gặp một cô bé nhỏ hơn mình mấy tuổi mà già đời đến vậy...
Và Mikan vừa ăn vừa kể lại mọi chuyện, mấy lần suýt nghẹn vì nói nhanh quá. Yuka lắng nghe câu chuyện một cách chăm chú. Những kí ức về một thời làm thiên thần đồng hành của cô ùa về. Cô cũng từng thấy người bạn của mình gặp nhiều khó khăn thế nào, nản chí biết bao. Mikan bây giờ cũng chẳng khác gì. Nhìn khuôn mặt trai xoan với đôi mắt nâu tinh nghịch của Mikan, Yuka bất giác mỉm cười. Cô cảm thấy vui vì cô con gái đã hoàn toàn chấp nhận thiên thần, và còn đang là một thiên thần nữa. Thấy Mikan hết lòng vì nhiệm vụ, Yuka đã chẳng còn lo lắng nữa
- Mẹ không còn là thiên thần nữa nên không thể giúp con được - Cô xoa đầu Mikan một cách âu yếm - Nhưng đừng vội nản chí. Băt đầu luôn luôn là khó nhất. Chỉ cần con quyết tâm là được. Taki chắc chắn quý con gấu bông đó lắm, con hãy giúp cô bé nhé!
Mikan ngước nhìn mẹ, thấy tự tin hơn khi được khích lệ. Mẹ Yuka thật là tốt.
- Cảm ơn mẹ, con nhất định không bỏ cuộc đâu. Mẹ yên tâm.
Yuka bế khay đồ ăn lên:
- Cố lên con gái. Mà con đừng từ chối sự giúp đỡ của Natsume. Cậu ấy giỏi lắm đấy.
Tặng thêm một cái nháy mắt làm Mikan lạnh sống lưng rồi Yuka đi ra ngoài.
- Con sẽ chẳng nhờ vả gì cậu ta đâu! - Nó nói với theo - Cảm ơn về bữa tối của mẹ! Ngon lắm ạ
***
- Cậu đi theo tôi làm gì? - Mikan hoảng hốt hỏi khi thấy Natsume tò tò bay theo mình vào sáng hôm sau. Chúa ơi, đừng nói với con là hắn đến nhà Taki nhé. Con thật không muốn nhìn thấy hắn cả buổi chút nào!
- Sao cô biết tôi đi theo cô? - Natsume nhếch mép cười ranh mãnh làm Mikan nhận ra mình bị hố nặng. Ừ nhỉ, làm sao mình biết cậu ta đi đâu. Nó vội vàng đánh trống lảng - Chứ không thế cậu đi đâu? Đi dạo hở?
- Tôi đi đâu không liên quan gì đến cô! Tôi có cánh tôi thích đến đâu thì đến chứ! Cô cấm làm sao được!
Nghẹn họng vì Natsume nói quá đúng, Mikan đành ngậm bồ hòn làm ngọt, im lặng suốt quãng đường đến nhà Taki. Vâng, đến nhà Taki và Natsume hoàn toàn không có biểu hiện là đang nhầm đường. Hết phương cứu chữa, Mikan đánh thất thểu đi theo hắn vào nhà,than giời than đất không thấy chán.
- Anh ấy là ai vậy chị? - Taki ngạc nhiên nhìn người đứng cạnh Mikan, hai mắt mở tròn xoe ngạc nhiên - Anh ấy cũng là Thiên...
- Đúng vậy, cậu ta cũng là thiên thần - Mikan thở hắt ra, mặt mày thiểu não vô cùng - Tên cậu ta là Natsume, là thiên thần đồng hành của chị.
Taki nhìn Mikan rồi lại nhìn người lạ mặt, bỗng mỉm cười ma mãnh:
- Chị Mikan nè - Cô bé kiễng chân thì thầm vào tai nó - Anh ấy đẹp trai nhỉ!
- Cái gì! Cậu ta mà đẹp trai á! - Mikan hét um lên, thiếu điều nhảy dựng, hai mắt trợn tròn muốn rớt con ngươi ra ngoài (ôi trời, phản ứng thái quá làm chi cho mệt, người ta đẹp trai thì cứ công nhận lấy một câu). Rõ ràng nhận xét của nó ban đầu cũng vậy, thế mà bh ngạc nhiên như chưa từng có ý nghĩ ấy. Khó hiểu thật.
"Bùng"
- Im đi, đồ xấu xí! - Natsume lườm nó một cái nổi da gà - Không đến lượt cô bình phẩm tôi!
Cầm đuôi tóc cháy hơi khen khét, Mikan nước mắt lưng tròng, căm ghét căm ghét căm ghét...!!! Trong ánh mắt của nó bây h chỉ hiện hai từ này. Mikan hét toáng lên khiến Taki chấn động loạng choạng ngồi xuống ghế:
- SAO CẬU ĐƯỢC NÓI TÔI XẤU MÀ TÔI KHÔNG ĐƯỢC?
- Vì cô xấu thật! Đừng có ảo tưởng nữa, Chung Vô Diệm!
Từ bé đến phút giây đó, chưa từng có ai nói với nó câu này. Ai cũng khen mắt nó to, da trắng, môi hồng,etc... HẮN LÀ CÁI THỂ THỐNG GÌ VẬY??
- Hai người đến để giúp em hay để cãi nhau vậy? - Taki vừa nín cười vừa lên tiếng ngăn cản một cuộc chiến hoàn toàn có thể thổi bay một thành phố - Đừng góp phần làm tai em khổ thêm nữa!
- À,đúng rồi! Tìm gấu bông - Mikan giật mình, trở lại với hiện thực, cơn giận chưa hẳn biến mất nhưng cũng không đến nỗi kinh khủng quá như vài giây trước, chẳng khác nào bong bóng xì hơi. Có lẽ nó sắp quen với những cơn giận liểu này rồi: không có cơ hội bộc phát hoặc là bị người khác làm cho cụt hứng!
- Chị đã nghĩ ra cách gì chưa? - Taki đứng dậy, rót cho mình, Natsume và Mikan mỗi người một tách trà thơm dịu, khói bốc nghi ngút. Cô bé ngồi xuống chiếc ghế sofa một cách khoan thai. Dương như Taki không còn quá buồn phiền như hôm qua nữa. Nhìn đi nhìn lại trông cô bé vẫn rất ra dáng một tiểu thư.
- Ch..chưa - Mikan đón lấy tách trà, ngập ngừng nói.
- Con gấu bông đó em nhìn thấy lần cuối là ở đâu? - Natsume bất ngờ lên tiếng.
- Trước khi đi học em đã cẩn thận để Chiri ở đầu giường, đến khi về thì biến mất - Taki nhíu mày nhớ lại - Cách đậy 3 ngày rồi. Em đã cho hỏi tất cả người hầu có ai vào phòng em không nhưng họ đều nói không. Họ biết em rất ghét có người tùy tiện vào phòng mình mà không xin phép.
- Vậy thì lạ thật - Mikan nghe xong thì gật gì ra chiều suy nghĩ, trán nhăn tít.
- Những điều cơ bản này mà cô chưa hỏi qua hả? Không hiểu cả ngày hôm qua cô làm cái trò gì! - Natsume liếc nó bắng nửa con mắt, tỉnh bơ nói - Không có tôi hôm nay xem chừng cô khó mà hoàn thành nhiệm vụ xong trước thời gian quy định!
- Ờ...tôi quên...- Mikan thật muốn thò tay lên cốc cho mình mấy cái. Hôm qua quả thật nó vội vàng quá, cứ nhất quyết đi tìm cho bằng được, cuối cùng chẳng được gì, hôm nay lại còn bị Natsume chê, thật không biết giấu mặt lào chỗ nào cho đỡ ngượng - Vậy cậu đã có cách gì chưa?
- Chưa - Natsume nói ráo hoảnh - cô lượn lờ ở đây cả buổi còn chưa tìm thấy, tôi vừa đến đã muốn giúp rồi, tham quá đó!
- Ai nói tôi có ý như vậy! - Mikan giận dỗi nói - Không giúp được thì đừng có đi theo nữa! Tưởng tôi muốn cậu đến đây lắm đấy!!
- Chị Mikan bình tĩnh lại nào - Taki nhấp một ngụm trà, lên tiếng nói - Ai tìm thấy cũng được hết, nhưng em nghĩ...chị Mikan nên cố gắng hơn nữa...
Câu cuối của con bé làm Mikan nhột nhạt không thể tả. Thế đấy, nó từng này tuổi rồi mà còn bị một cô bé 10 tuổi lên lớp. Nhưng có thể nói tính Mikan không quá chấp vặt, nên nó đành cúi đầu chịu thua:
- Được rồi được rồi, tôi thua hai người! Taki à, em có tấm hình nào của Chiri không?
- Có, nhưng nó không ở đây - Taki đặt tách trà xuống bàn rồi đứng lên - Nó ở phòng sách của ba em. Tấm hình đó hai cha con em chụp với nhau. Để em nói người đi lấy.
- Để chị đi cho, em cứ chỉ đường - Mikan nghĩ gì đó rồi đứng dậy theo - Phòng của ba em ở đâu?
- À, nó ở cuối hành lang tầng 5, căn phòng của gỗ sơn trắng ấy. Chị đi cẩn thận kẻo lạc - Taki hơi ngạc nhiên, nhưng cũng sẵn sàng chỉ đường. Nếu tinh ý như tác giả tôi đây nhất định sẽ thấy khóe miệng của cô bé thông minh khẽ nhếch lên. Là âm mưu hay chỉ là một cử chỉ vô tình?
- Yên tâm, chị nhớ mà - Mikan đi về phía của - Trong lúc tôi vắng mặt đừng có nói xấu tôi Natsume nhé!
- Fu...- Natsume quay mặt đi chẳng có vẻ gì là hứng thú - Đi đi đồ bong bóng nước!
TÊN...TÊN KIA....!!!
| | | | |
| |
| Sponsored content
| | | | | [Fanfiction] [GA] Hạt giống thiên thần | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | | * Viết tiếng Việt có dấu là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên là tôn trọng chính mình.-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| :: :: :: | |
| :: :: :: | |
|
| May 2024 | Mon | Tue | Wed | Thu | Fri | Sat | Sun |
---|
| | 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 | 31 | | | Calendar |
|
|
|