Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
Bút nhóm kì 5 tháng 10/2011 - Hạnh phúc Sat Jun 02, 2012 10:50 am
Bút nhóm kì 4 tháng 9/2011 - Trăng Sat Jun 02, 2012 10:46 am
nhà spam chủng tộc phù thuỷ Mon May 28, 2012 9:56 pm
Nhà tám của vamp Sat Jan 14, 2012 8:19 pm
[bầu chọn]Giữa Syaoran và Fye,bạn thích ai hơn? Fri Jan 13, 2012 11:20 pm
Bầu Chấp Hành Tự Do và Hạnh Phúc Wed Jan 11, 2012 8:30 pm
Nhà spam thiên sứ Sat Jan 07, 2012 8:12 pm
[CCS] A love story Thu Jan 05, 2012 10:15 pm
CLAMP mới cho ra mắt truyện mới-GATE 7 Mon Jan 02, 2012 3:20 pm
Nhà spam Linh thú ♥♥ Mon Jan 02, 2012 3:18 pm
Đăng kí vào các Chủng tộc Mon Jan 02, 2012 11:35 am
Đăng kí Đặc trưng riêng của Chủng tộc Thiên sứ Sun Jan 01, 2012 11:48 am
Báo cáo các fanfic/fic để được cộng điểm Thu Dec 29, 2011 11:07 pm
[Fanfiction] [KHR] Đừng bao giờ khóc nhé, Hibari Thu Dec 29, 2011 12:52 pm
Điều tra khảo sát dân số chính thức của C8 Thu Dec 29, 2011 12:44 pm

[Fanfiction] [Crossover] The Delphinium Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả

Bút Chì
Bút Chì
Hiện:
Designer
Designer
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 126
Chủng tộc - Đặc trưng riêng Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Thiên sứ - Giấc mơ
Sinh nhật Sinh nhật : 07/07/1996
Bạn đời Bạn đời : Tiểu Yến
Bài gửiTiêu đề: [Fanfiction] [Crossover] The Delphinium [Fanfiction] [Crossover] The Delphinium  I_icon_minitimeSun Aug 14, 2011 3:21 am
The Delphinium...


Dislamer: 1 nhân vật nằm trong Pandora Hearts, 1 nhân vật nằm trong Rozen Maiden, 1 nhân vật nằm trong Kuroshitsuji (p1)
Status: Continue… ! :22:
Category: Du hành, bí ẩn :ghost:
Summary: tự do như cơn gió mùa hè, những thành phần đen tối ấy cũng có tấm lòng thật trong sáng và thơ ngây như phi yến thảo vậy. :lay:
Warning: Tính cách nhân vật bị thay đổi, chống chỉ định với các fan của PH, Rozen Maiden và Kuroshitsuji ! :tatoi:
Vì là fanfic cho nên có một số chuyện trong ấy là hư cấu, hy vọng mọi người thông cảm. :lay:
Note: Trong ngoặc tròn ( ) là suy nghĩ, trong ngoặc nhọn ( < ) là tiếng động, còn trong ngoặc vuông ( [ )là nói nhỏ, sau dấu gạch ngang ( _ ) là lời thoại nhé! :love2:
Author: *cộc cộc* lại là con bé già nua, Chill-chan đây ! :thatvong2:
Rating: độ tuổi từ 7+ :huhu:

----------------------------------o0o
Bảng đồ nhân vật:

Oz Vessalius: Bá tước Vessalius (thân thế: The death (thần chết)/ khả năng: điều khiển lửa/ vũ khí yêu thích: Artemis [Yuki, Vampire Knight])
Shinku Dolly: Tiểu thư Dolly (thân thế: ghost doll (ma búp bê)/ khả năng: điều khiển hoa hồng/ vũ khí yêu thích: Big Scissor [Suisei Seiki, Rozen Maiden])
Ciel Phantomhive: Bá tước Phantomhive (thân thế: The Demon (ác quỷ)/ khả năng: điều khiển linh hồn/ vũ khí ưa thích: kiếm băng tuyết (Dong Young, A heroic episode of heaven)

-------------------------------------------o0o

Chap 1: Oz…

Địa ngục là gì?

Nếu như có một lần tham quan địa ngục, có lẽ mọi người sẽ biết nó thật sự khủng khiếp như thế nào!

Ai mà muốn sống ở địa ngục chứ…

Nhưng chỉ vì vận mệnh kì ảo đó mà “họ” – những con người nhỏ bé đã trở thành một phần không thể thiếu…ở địa ngục.

Những con người không biết đến nhau, không quen nhau, vận mệnh của họ không nối liền nhau, thế nhưng…họ đã gặp nhau. Gặp như gặp một người bạn đáng kính từ kiếp trước vậy – một người bạn thật sự…thân.

---------------------------------*-------
-----------------------*-------

Vung lên lưỡi hái lạnh lẽo, một con người trên thế gian này đã nhắm mắt. Đó chính là công việc của thần chết.

Quản lí sổ sách ở âm giới và được liệt vào hàng tổng quản, ma búp bê là loài xinh đẹp và mạnh mẽ nhất ở địa ngục. Một thứ đồ chơi khó hiểu.

Và cuối cùng là ác quỷ, chuyên thực hiện lệnh ở địa ngục. Giống như một con chó dưới trướng của chủ nhân vậy. Mỗi lần nhận lệnh là mỗi lần hoàn thành xuất sắc. Chẳng trách sao lại được phong danh hàm Ác quỷ.

-----------------------------*-------
--------------------*--------------------

Địa ngục có rất nhiều mối quan hệ bí ẩn với trần gian, thế nên có một số người khi sắp chết thì lại không chết còn những người đang sống đôi khi lại chết bất tử, không có lời nào báo trước, bởi vì đó chính là tác phong…ở địa ngục.

Địa ngục làm việc rất nhanh chóng và gọn gàng. Không như thiên đường, nơi chỉ nói đến tình nghĩa, yêu thương và mớ triết lí dai nhách. Ở địa ngục này cái gì cũng trắng đen rõ ràng, cái gì cũng có cái giá phải trả, thế nên muốn sống ở địa ngục thì nhất định đó phải là một linh hồn cực kì mạnh mẽ.

Từng thành phần đen tối ở địa ngục đều không còn sinh mệnh, thế nên trong sổ định mệnh của thiên đường, nơi lưu giữ vòng đời của loài người không còn chứa định mệnh của những con người đã chết này nữa. Họ như một đám mây đen, một đám khí độc bay lơ lửng trong tầng ozôn và cứ thế phiêu diêu nơi chân trời mãi mà không có một chút hy vọng nhỏ nhoi nào về tương lai.

Đó chính là sự trừng phạt…

Bởi vì họ đã tự mình kết liễu bản thân thế nên họ phải bị trừng phạt. Cơ thể là do cha mẹ sinh ra và nuôi dưỡng thế nên muốn chết thì chỉ có thể là do bệnh tật hoặc tai nạn, còn nếu như tự tử thì…sẽ bị trừng phạt mãi mãi ở nơi âm giới, không bao giờ siêu thoát. Một sự trừng phạt ghê gớm nhất và lạnh lùng nhất.

---------------------------*--------
------------------*-------------

Một tiếng nói cầu xin của một ông lão sắp chết vì bệnh cất lên như đang mong chờ hy vọng từ vị thần chết bé nhỏ nọ:

_Cầu xin cậu, tôi còn vợ và còn con nhỏ nữa, hãy cho tôi sống…hộc…thêm vài ngày để tôi lo di chúc và…đem tài sản giao lại cho người nhà…hộc…tôi chưa thể…chết được đâu ạ…cầu xin cậu đấy, Oz !

Nhưng cũng trở nên vô dụng:

_Vợ và con ngươi thật sự muốn ngươi sống ư? Hãy tự nhìn kỹ đi !

Lão già ngước mắt, xoay đầu qua trái và nhìn thấy họ đang lẩm bẩm bên bàn thờ, lão già cất tiếng nói như cảm động:

_Cậu, cậu xem…tôi…vợ và con tôi đang cầu mong cho tôi khỏe lại kia mà…hộc…cầu xin cậ…

_Ngươi đừng khờ dại nữa, hãy lắng nghe kỹ xem họ nói gì kìa…

Rồi Oz phất tay, tiếng nói ở bên tai ông lão dường như rõ hơn và rồi…ông đã nghe được tiếng nói của bà vợ cùng đứa con bên bàn thờ:

_Cầu xin cha, mẹ, tổ tiên, ông bà, xin cho ông ta chết sớm để chúng con được hưởng gia tài ạ, nam mô, nam mô…mở miệng cầu xin đi con gái!

_Cầu xin ông, bà cho cha chết nhanh để con có giường mới và căn phòng mới ạ!

Lão già nghèo khổ ấy sửng sốt và đau lòng đến tốt cùng, nước mắt như không chảy được mà cứ nghẹn lại ở mi mắt. Oz cất lên tiếng nói lạnh lùng:

_Giờ thì ông đã thấy rồi chứ, họ không thật sự quan tâm đến ông đâu, lão bạn già ạ!

_Giờ thì…cậu có thể mang tôi đi được rồi!

Ông lão nhắm nghiền mắt, và Oz lại làm công việc như thường ngày. Vung Artemis xuống và rồi một linh hồn nữa lại ra đi. Ông lão ấy là một nông phu siêng năng nhưng mãi mà không lấy được vợ, đến mãi 30 tuổi mới lấy được bà vợ đã có một đời con, tuy vậy ông lão vẫn siêng năng và sống cuộc đời nông phu của mình; mỗi ngày đi làm ở ngoài ruộng từ độ sáng tinh mơ đến tận tối khuya để có cơm cho mẹ con nọ, thế nhưng họ cũng chẳng đối xử tốt với lão để rồi cuối cùng lão lại ngã bệnh nằm liệt giường, ấy vậy mà mẹ con họ cũng chẳng có một chút thương cảm, còn cầu xin cho ông mau chết sớm để hưởng gia tài; thật sự là một sự độc ác đáng buồn cười.

Oz tàng hình trong không trung thế nên cũng chẳng mấy ai nhìn thấy cậu và cậu bước nhẹ ra ngoài cánh đồng, nơi mà ngày ngày ông lão đã đổ mồ hôi để chăm sóc, từ khi nó chỉ là những hạt mầm non. Giờ đây, nơi ấy đã trở thành cánh đồng bao la màu mỡ và đương nhiên công việc của Oz là…loại trừ những thành phần làm xấu đến quan cảnh của cánh đồng đẹp bao la này.

_Một ngòi lửa thôi thì ngôi nhà ấy sẽ bị cháy rụi, loại trừ được cái nhà nơi có hai mẹ con độc ác đó thì tâm hồn sẽ…rất là thoải mái, ha ha ha!

Cậu cất tiếng cười như điên dại, và như muốn trút giận, cậu dồn tất cả căm phẫn vào ngọn lửa đang phừng cháy trên tay mình và ném về phía ngôi nhà. Chỉ một ngày thôi, đã có những ba mạng người ra đi, ngôi nhà cháy rụi và những linh hồn bay phơ phất khắp nơi.

Oz đứng trên cánh đồng xanh ấy cùng với Artemis, cậu không thể khóc thế nên trông cậu thật cô đơn. Cương vị của cậu, một thần chết lạnh lùng với lưỡi hái trầm mặc không cho phép cậu rơi một giọt nước mắt nào, cậu chỉ có thể cười, nụ cười điên dại tiếc thương cho một người bạn già thuở xa xưa, nụ cười đưa tiễn một người đã chết.

~End_Chap_(1)~



Chữ ký của Bút Chì

Tài sản của Bút Chì

Tài sản
Tài sản:


Bút Chì
Bút Chì
Hiện:
Designer
Designer
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 126
Chủng tộc - Đặc trưng riêng Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Thiên sứ - Giấc mơ
Sinh nhật Sinh nhật : 07/07/1996
Bạn đời Bạn đời : Tiểu Yến
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [Crossover] The Delphinium [Fanfiction] [Crossover] The Delphinium  I_icon_minitimeSun Aug 14, 2011 3:23 am
Chap 2: Ciel…

Khuôn mặt tràn đầy thù hận nhưng ẩn sâu bên trong là sự tha thiết yêu thương cuộc sống này.

Người thứ hai mà chúng ta muốn nhắc đến chính là Ciel Phantomhive, bá tước bí ẩn. Nhà của cậu tọa lạc như một đền đài nguy nga và trên hết cậu cũng là một Demon (ác quỷ).

Kiểm kê sổ sách và truy giết những kẻ trốn chạy cái chết, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy thù hận ấy thật là một dấu ấn khó phai nhạt đối với những người từng gặp cậu.

Đừng nghĩ dáng vẻ nhỏ bé ấy vô dụng, thật sự bên trong cậu như một con sói chực chờ để mổ xẻ những miếng mồi ngon, những linh hồn bay phơ phất giữa không trung. Những linh hồn không lối bay về và việc của cậu là dẫn đường cho bọn chúng trở về nơi âm giới lạnh lẽo, người dẫn đường cho cái chết.

_Phát hiện mục tiêu, địa điểm: cánh đồng lúa hướng mặt trời mọc, nhà của nông phu bảy mươi hai tuổi, tình trạng: đang bốc cháy, bao gồm: ba linh hồn đang lạc đường, nhiệm vụ: bắt giữ.

Nói rồi cậu lao đi vói tốc độ kinh hồn trong không trung, tốc độc sánh ngang với ánh sáng ấy thật khiến người ta nể phục.

_Oz, sao cậu lại ở đây?

Ciel bất ngờ trước dáng vẻ cô đơn đứng giữa cánh đồng ruộng bao la và phía sau là ngôi nhà đang bốc cháy ngùn ngụt của Oz. Oz không nói gì, chỉ câm lặng mà giữ cho đôi mắt và khuôn mặt mình lạnh băng, đó là cương vị của một thần chết. Ciel cũng yên lặng mà làm cho xong công việc của mình. Cậu vung kiếm lên, cả bầu trời và không gian dường như chìm vào vô tận và cái lạnh bắt đầu lao tới, băng tuyết giờ đây đã được trải rộng khắp cánh đồng, tạo thành một kết giới hoàn chỉnh. Cậu xoay mạnh kiếm băng tuyết và rồi những linh hồn lạc lối kia lại trở về với cõi âm giới lạnh lẽo. Ba linh hồn nọ bắt đầu bay nhẹ theo hướng Đông, Ciel cất tiếng hỏi:

_Ông lão đó là bạn của cậu ngày xưa à?

Oz vẫn câm lặng như tờ nhưng…cậu đã ra một dấu hiệu, Ciel nhận ra dấu hiệu đồng ý đó và kìa… tuyết rơi bên trong kết giới. Khung cảnh tuyệt vời trong cái chết u tối ấy thật bất ngờ, một ngàn cây nến được thắp lên giữa không trung tối om, giờ đây người bạn của Oz thuở nào đã hoàn thành vòng đời dài đằng đẳng ở dương gian để có thể buông xuôi tất cả trở về với điểm khởi nguyên của bản thân mình, quên đi hết quá khứ và làm một con người mới, được sống một cuộc đời mới với hạnh phúc tràn đầy hơn và có quyền khao khát một mùa xuân tươi đẹp hơn. Oz nở một nụ cười mãn nguyện, đưa tiễn linh hồn ấy đi xa dần trong ánh nắng xế chiều.

Kết giới đã tắt, hai cái bóng nhỏ bé ấy đứng lặng và nhìn theo hướng linh hồn của người nông phu nọ ra đi. Khuôn mặt mãn nguyện và hạnh phúc. Ánh nắng bắt đầu tắt và hoàng hôn đã buông xuống. Một ngày dài nữa lại trôi qua…

Chừa chỗ cho bóng tối lan rộng, ngập tràn; một không khí ảm đạm, cùng với ánh sáng mờ ảo của ánh trăng.

Đứng trên con thuyền trôi dạt, trên dòng sông ngăn cách dương thế và âm ti, cái bóng nhỏ bé, đơn côi ấy vẫn gồng mình chịu đựng sức nặng của sự trừng phạt. Máu từ tay áo cậu đổ xuống, nhỏ giọt, từng giọt màu đỏ tươi rơi xuống. Hoa hồng trắng trải đầy trên thuyền của Ciel, đôi mắt cậu vẫn giữ vẻ hận thù và lạnh lùng đó. Mặc cho những giọt máu tươi nóng hổi đổ xuống và nỗi đau ngày càng dai dẳng hơn; mỗi một dây, một phút đều không ngừng nhói đau…vết thương ấy, cũng càng ngày càng lan rộng trên cơ thể cậu.

Oz cất tiếng hỏi:

_Cậu không sao chứ Ciel, vết thương có vẻ nặng lên rồi! Vết thương năm xưa lúc vắng Sebastian sao?

_Như thế là quá dạn dĩ đó, Vessalius!

_Xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên nói mới phải. Thật thất lễ cậu Phantomhive!

Họ cùng ngồi trên con thuyền đó, trở về ngôi nhà “mới” nơi hắc ám và đen tối ấy.

<<Bong!>>

_Tiếng chuông nhà thờ?!

_Tại sao ở âm phủ lại có tiếng chuông nhà thờ nhỉ?

<<Bong!>>

_Lại là tiếng chuông đó!

_Ở âm phủ sao lại?! chắc chắn là có chuyện gì mờ ám xảy ra!

_Oz, mau dùng Artemis bay theo dòng suối này về báo với Shinku-chan, nhanh lên!!!

_Shinku…?

_Cô ta là người duy nhất, biết được chuyện gì đang diễn ra ở đây…

Tiếng chuông nhà thờ xuất hiện đột ngột ở âm phủ, chuyện gì đang diễn ra ở nơi suối vàng này vậy. Hai người bạn nhỏ bé kia lại phải đương đầu với một sự kiện mới, tiếng chuông lúc nửa đêm…

~End_Chap_(2)~



Chữ ký của Bút Chì

Tài sản của Bút Chì

Tài sản
Tài sản:


Bút Chì
Bút Chì
Hiện:
Designer
Designer
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 126
Chủng tộc - Đặc trưng riêng Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Thiên sứ - Giấc mơ
Sinh nhật Sinh nhật : 07/07/1996
Bạn đời Bạn đời : Tiểu Yến
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [Crossover] The Delphinium [Fanfiction] [Crossover] The Delphinium  I_icon_minitimeSun Aug 14, 2011 3:26 am
Chap 3: Shinku…

<<Bong!>>

Tiếng chuông vẫn vang lên, âm giới tràn ngập sự hỗn loạn bất thường.

Ciel lớn tiếng:

_Oz, cẩn thẩn!!!

Tiếng chuông tràn ngập, ánh sáng kì ảo, âm giới điên loạn, khắp nơi đầy rẫy những oan hồn độc ác đã bị giam cầm giờ đây thoát ra ngoài, ngày một nhiều hơn.

<<Bong!>>

Tiếng chuông vang mạnh, trời đất điên đảo. Khắp âm giới rung động như bị hàng ngàn khẩu đại pháo bắn phá. Hỗn loạn không gì chống đỡ, âm giới như một mớ hỗn độn lớn.

<<Bong!>>

Khí độc tràn ngập, gió thổi đổi chiều, đến cảnh giới ở âm ti cũng đổi màu. Nhất là…ác ma không thể chịu nổi tiếng chuông thanh tịnh của nhân gian. Máu của Ciel nhuộm đỏ cả con thuyền hoa hồng, cánh hoa tan thương nhuộm màu đỏ của máu bay lượn khắp không gian, bay về phía sau hướng con thuyền đã đi qua. Cậu cố gắng gượng, chịu nhịn không than vãn một lời nào. Oz không nỡ bỏ mặt Ciel, lại sợ làm hỏng chuyện, trong lòng càng lúc càng hoảng hốt. Cậu cất tiếng hỏi, đầy vẻ lo lắng:

_Cậu không sao chứ, tôi phải làm gì để giúp cậ…

Chưa để Oz nói hết lời, Ciel đã quát lớn:

_Còn không mau đi nhanh thì đến cả thần chết cũng sẽ bị ảnh hưởng đấy!!! Trong khi tôi còn chống đỡ nổi thì…cậu hãy mau…đi nhanh lên!!!

Cậu dứt lòng, bay nhanh về phía trung tâm chính, Hắc Hồng Đình – nơi lưu trữ sổ sách của âm giới, hay nói một cách dễ hiểu là…nơi tọa lạc của Shinku Dolly tiểu thư.

Oz đến nơi, bước vào Hắc Hồng Đình, trên tay cầm chắc Artemis, khung cảnh kì ảo lạ thường. Không khí mờ ảo, khói thuốc lan tràn khắp phòng, lơ lửng trong không trung là hàng ngàn quyển sách dày và cũ, giấy tờ, phim ảnh, hình vẽ của những linh hồn dưới âm giới. Trần nhà cao khoảng 1000m, không khí đen tối nhưng không lạnh lẽo, bù lại là những lọ kí ức của những lin hồn đã chết xuống nơi đây, những kí ức ấm áp và mạnh mẽ. Tiếng đồng hồ cát kêu tích tắc tích tắc, từng phút từng giây như muốn kéo dài khoảng thời gian chết này. Bước tiếp vào trong, những tấm màn mỏng bảy sắc treo hết lớp này đến lớp khác, treo từ tận trên trần nhà cao vút ấy. Vẫn chưa thấy người đâu, Oz lo lắng càng nhiều, tâm hồn giao động tạo ra một làn sóng nhẹ lan tràn vào không gian của Hắc Hồng Đình. Đột nhiên có tiếng nói trong suốt và dịu dàng cất lên:

_Bá tước Vessalius – thần chết?

_Là tôi đây!

Bỗng một khuôn mặt xinh đẹp như đóa hồng nhung đỏ đầy vẻ lôi cuốn nhưng lạnh lẽo bước ra từ những lớp màn mờ ảo nọ. Cô lại cất lên tiếng nói trong như dòng suối mùa xuân ấy:

_Bá tước Vessalius, hữu lễ!

Cô bước đến, nhún nhẹ người, đầu hơi cuối về phía trước như muốn chào Oz. Oz trở nên khó xử, cậu bối rối và không biết phải nói gì, bỗng lúc ấy Shinku vươn ra đôi cánh vô hình, nhấc mình vào không trung. Cô bay lên và cũng chẳng biết từ đâu, một chiếc ghế bằng nhung hiện ra giữa cái không khí tĩnh mịch ấy, cô ngồi thật nhẹ nhàng và lơ lửng giữa không trung. Cô cầm một đóa hồng có sẵn trong chiếc bình pha lê trên chiếc khay gần đấy, cô thổi một luồng hơi mỏng thơm ngát vào đóa hoa hồng nọ rồi bỗng nhiên, Oz đã ngồi trên chiếc ghế nhung giống hệt cô, đối diện cô, lơ lửng giữa trời và đất. Shinku lại cất tiếng nói dịu dàng:

_Mời ngài uống trà, bá tước!

Cô rót một li hồng trà nóng và thơm ngát đưa cho Oz. Rồi cô hỏi và nhìn xoáy thật sâu vào trong mắt Oz.

_Ngài có chuyện gì cần mà phải ghé thăm tận nơi này ạ? Xin ngài…hãy nói thật!

Cậu định thần lại và bình tĩnh hơn bất kỳ lúc nào. Cậu gác chân chéo lên nhau, rồi ở ngón tay cậu hiện ra chiếc nhẫn màu xanh lục, ánh sáng lóe lên rồi tắt, ánh sáng mạnh mẽ và vững vàng, điều đó chứng tỏ niềm tin của cậu rất mãnh liệt. Cậu nhìn sâu vào mắt cô và nói:

_Tôi muốn nhờ cô một chuyện!

_Chuyện gì thế, thưa ngài?!

_Một chuyện mà chỉ có cô mới làm được, đóa hoa lôi cuốn kia!

_Vậy chuyện ngài nhờ là…

<<Bong!>>

_Đó chính là chuyện mà tôi muốn nhờ cô!

_Tại sao ngài không trình báo với Diêm Vương trước mà lại nhờ một người quản lí sổ sách như tôi giúp?!

_Vì ngài Diêm Vương hiện tại…không có ở đây!

_Vậy sao ạ? Ngài ấy không có ở đây hay…hồn ngài ấy không có ở đây thưa ngài bá tước?!

_Máu của cô sẽ giải thích tất cả đấy, Shinku Dolly!

_Được, tôi chấp nhận điều kiện của anh nhưng bù lại anh cũng phải lập một giao ước với tôi.

_Giao ước gì?

_Hãy hôn lên chiếc nhẫn này!

Cô đưa tay lên, bàn tay nhỏ nhắn và dịu dàng có nhuốm một chút màu của sự lạnh lùng và trên ấy là chiếc nhẫn bạc hình hoa hồng tinh xảo. Oz đứng dậy rồi quỳ một chân xuống giữa không trung, rồi hôn lên chiếc nhẫn của cô. Vừa chạm môi vào, đóa hồng đã tỏa ra một ánh sáng chói lòa, làm rung động lên không gian của âm giới. Shinku cất tiếng nói:

_Giao ước đã được lập, bá tước Oz!

_Khoan đã, Ciel…

Cậu phi thật nhanh ra ngoài, từ phía Hồng đình thật xa nhìn ra vẫn thấy con thuyền đen của Ciel nằm yên giữa con sông phẳng lặng không bóng người, máu vẫn chảy và cậu vẫn chịu đau đớn, Oz nhảy phóc một bước đến gần con thuyền, Ciel quát lớn:

_Oz, đừng đến gần đây!!!

<<Xoẹt!!!>>

Hàng ngàn mũi dao vô hình chém nát quần áo và thân thể của Ciel, kết giới hiện ra có hình hài là một tấm lưới mỏng và Oz…đang chạm một chân trong kết giới ấy. Shiku lớn tiếng:

_Ngu ngốc!!!

Tay cô như có một đóa hồng đỏ, một tay cô cầm ở đài hoa, một tay cầm ở chân hoa kéo dài đóa hồng bỗng nó hóa thành hình một cây kéo lớn. Cô vung tay, cắt đứt kết giới, Ciel ngã xuống giữa dòng nước, Oz dùng Artemis chém một nhát vào không gian, gió thổi mạnh nâng Ciel trở vào bờ. Shinku nâng khuôn mặt đầy máu của Ciel đang chìm trong hơi thở khó nhọc. Cô ôm cậu thật mạnh vào lòng, cứ giống như là đang gặp lại một người bạn thuở xưa, một người bạn rất thân:

_Oz, cậu có biết Ciel vừa làm gì không?

_Cậu ta vừa làm gì thì tôi không hẳn biết thế nhưng cậu ta thật là một kẻ “ngoài cứng trong mềm”.

_Ciel đã dùng thân mình che chở và lập một kết giới, giữ cho các âm hồn ở địa phủ được yên tĩnh, tất cả ai về chỗ nấy. Giữ cho âm giới được…yên vị, đúng với hình thái của nó ban đầu, cậu ta đã gần như dừng được “nó” rồi. Và chính cậu, cậu là người đã chạm vào cái kết giới đang yên tĩnh đó!!! Cậu chẳng hiểu gì cả, Ciel đã dùng cơ thể để che chở những vết cắt cho cậu đấy, vì cậu ấy biết lúc còn sống, cậu đã bị giết bởi một ngàn vết đâm ở tim, cậu ấy không muốn cậu nhớ lại quá khứ đau khổ, cậu có hiểu không hả?!!! Ciel cũng là đồ ngốc nữa!

Rồi cô ôm Ciel vào lòng, cô rơi nước mắt, nước mắt rơi xuống cơ thể đầy thương tích của Ciel, không khí trở nên tĩnh lặng không gì bằng và rồi vết thương dường như đang bốc hơi. Từ cái lạnh u tối và lạnh lẽo ở nơi địa ngục đen ngòm ấy bỗng như có suối nước nóng chảy ngang, không gian dần ấm lên một cách lạ thường, rồi cơ thể của Ciel bốc lên hơi nóng khó chịu, đầy mùi máu. Ciel dần tỉnh lại và cậu đưa tay lên khuôn mặt đầy nước mắt của Shinku, lau nước mắt cho cô và nói:

_Oz, đây là…em gái của Sebastian…cậu hãy…chăm sóc cô ấy…đàng hoàng…giúp…tôi.

_Cậu không thể chết, Ciel!!!

_Shinku, cậu ta không chết được đâu!

_Hả?

_Cậu ta chỉ thật sự chết khi Diêm Vương cho phép cậu ta chết mà thôi và khi ấy là lúc cậu ta thật sự muốn chết, nên điều đó sẽ làm cậu ta không có cơ hội lần sau, cơ hội trở về với dương giới. Hiện giờ, cứ coi như cậu ấy đang ngủ. Một lát nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại ngay đấy thôi, cô đừng quá lo lắng.

_Điều tiên quyết bây giờ là…giải quyết tiếng chuông đó!

_Đúng thế!

<<Bong!>>

Tiếng chuông oan nghiệt vẫn vang lên không dứt, tiếng chuông ai oán của nhà thờ và của dương thế, tiếng chuông bất thường ở nơi âm ti – địa ngục. Giờ đây ngày một mạnh mẽ, những đúa trẻ có số phận đáng thương lại tiếp tục giải mã, một ngày oan nghiệt, thêm một số phận được ghép vào cuộc đời, ghép vào cuộc du hành đầy chông gai sắp tới ở nơi dương giới.

~End_Chap_(3)~



Chữ ký của Bút Chì

Tài sản của Bút Chì

Tài sản
Tài sản:


Bút Chì
Bút Chì
Hiện:
Designer
Designer
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 126
Chủng tộc - Đặc trưng riêng Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Thiên sứ - Giấc mơ
Sinh nhật Sinh nhật : 07/07/1996
Bạn đời Bạn đời : Tiểu Yến
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [Crossover] The Delphinium [Fanfiction] [Crossover] The Delphinium  I_icon_minitimeSun Aug 14, 2011 3:27 am
Chap 4: Phá giải…

<<Bong!>>

Tiếng chuông vang lên không dứt, kết giới của Ciel dần tan biến vào hư không. Từng mảng, từng mảng tan dần trong không khí âm u của ma giới. Ciel vẫn chìm trong cơn mê mang vì mất quá nhiều máu. Oz bỗng nhiên cảm thấy một sự lo lắng lạ kì. Shinku cất tiếng nói như muốn điều khiển:

_Oz, hãy nhỏ một giọt máu vào viên pha lê này.

_Viên pha lê này là…?!

_Pha lê máu! Tôi đã dùng sức mạnh tâm thuật để hút vào pha lê này ý chí của Abyss. Tốn hết mười năm công lực của tôi đó, nhanh lên!!!

Oz rạch vào tay một đường bằng Artemis, máu nhỏ giọt xuống, pha lê liền lập tức tỏa sáng, nuốt sạch vào đó những giọt máu tươi nóng hổi của Oz. Bởi vì ý chí của Abyss quá mạnh nên gây ra một luồn sóng nhẹ, vang vọng vào không gian. Trong lúc đó, Oz nhanh chóng nắm lấy tay trái của Ciel. Cậu nhắm mắt lại và người cậu dường như tỏa ra ánh sáng màu vàng kim lấp lánh. Mọi vết thương trên người Ciel nhanh chóng hồi phục, cậu sống lại một cách thần kì.

_Cũng may cho cậu, tôi là một thần chết. Thế nên, nếu như chưa rút đi linh hồn thì cậu có muốn chết cũng không được. Phải không, anh bạn?

_Ồn ào!

Oz cười một nụ cười sảng khoái còn Ciel thì vẫn nụ cười lạnh lùng đó, cả hai cùng vui vẻ, đoàn viên. Pha lê đã dẫn hướng tìm ra một vật. Ba người bay bằng đôi cánh vô hình, đi theo hướng chỉ của chiếc kim bên trong pha lê, như một chiếc la bàn thần kì vậy. Đi dọc theo hướng của cửu tuyền, ba người họ phát hiện ra vật đó hay người đó.

_Đây là…?!

Oz cất lên tiếng nói hốt hoảng. Mặt Oz đầy vẻ lo lắng và đau khổ, nước mắt ứ lại như không thể chảy tràn. Shinku và Ciel nhẹ nhàng đặt tay lên vai Oz. Shinku nói với vẻ thông cảm tràn đầy:

_Cậu không cần phải lo, hãy bình tĩnh xem nào!

_...

_Oz, cậu không cần suy nghĩ quá nhiều. Mọi chuyện đã qua rồi!

Oz gục mặt xuống, như đầy vẻ đau khổ, mặc cho Ciel và Shinku đang khuyên giải phía sau. Câu chuyện hiếm thấy nhưng cuối cùng cũng xảy ra, thần chết lạnh lùng ấy đã rơi nước mắt. Nước mắt rơi xuống đến đâu nơi đó như bị tạt bởi axit, nước mắt ăn mòn tất cả. Cậu khóc như chưa bao giờ được khóc. Tất cả căm thù, bi ai, uất hận và đau khổ như trào ra cùng một lúc. Cậu quỳ xuống bên cạnh người đó, quỳ xuống giữa mặt nước phẳng lặng và trong tiếng khóc như nghẹn lại, cậu cất lên tiếng nói tràn đầy đau khổ:

_Alice!

Thì ra mọi chuyện là bắt nguồn từ dương gian. Alice chính là người yêu từ ngày trước của Oz. Cậu yêu thương cô ấy lắm nhưng không ngờ lại chết bởi một lời nguyền và lời nguyền này là lời nguyền đã ám lên người Alice. Cậu đỡ cho Alice một kiếp nạn nhưng không ngờ chính cậu cũng không thể tự tránh khỏi cái chết của mình. Có một người đã đâm vào tim cậu một ngàn nhát, đúng một ngàn vết đâm vào tim, để hoàn thành lời nguyền Bách tử bách nạn. Khi xuống âm thế vì còn nợ đời chưa dứt, cứ day dưa mãi mà không thể yên tâm đi chuyển kiếp luân hồi nên được Diêm Vương cho làm thần chết một ngàn năm. Cho đến khi tìm được người yêu của cậu, tìm được Alice.

Nhưng có một điều kiện, đó chính là âm giới sẽ hút đi ký ức của Alice về cậu, nếu như đến khi cậu gặp lại hai người vẫn còn nhớ đến nhau thì…

Tiếng chuông là do sự đau khổ của cậu đã quá lớn, làm mỏng đi màng bao bọc của âm giới, vì thế nên tiếng chuông đưa tiễn Alice đã thấm xuống hàng ngàn tất đất, thấm đến tận âm ti – địa phủ, đến tận tai của Oz. Tiếng chuông muốn báo cho Oz biết, Alice đã chết rồi, chết xuống dưới địa ngục dơ bẩn này để gặp cậu. Nhưng không ngờ tiếng chuông lại làm loạn âm giới, mọi vật đảo điên, thế nhưng tình yêu mà cậu dành cho Alice vẫn không nguôi, vẫn ngày càng mạnh mẽ, thế nên kết giới của Ciel cũng chẳng có lợi ích gì là thế.

Alice nằm trên một con thuyền. Đầy hoa hồng đỏ. Đỏ như máu và Alice đã nằm ở đấy, khuôn mặt vẫn vẹn nguyên và đẹp đẽ như ngày nào. Đẹp như trong ký ức của cậu ngày xưa. Cậu chạm vào Alice, nắm lấy bàn tay cô và ôm chầm lấy cô. Ôm thật chặt và nước mắt cứ rơi xuống mãi, làm ước cả mái tóc của cô. Mái tóc dài, phẳng, mượt mà của ngày xưa.

Tiếng chuông đã ngưng, âm giới trở lại yên ổn, mọi việc êm xuôi, thanh bình. Oz đưa tay lên khuôn mặt lạnh lẽo, không còn sức sống của Alice. Khuôn mặt xinh đẹp nhưng chẳng còn động đậy, chẳng còn cuộc đời, chẳng còn thể xác. Giờ đây, đó chỉ là một linh hồn lạc lối, không chốn về. Oz đau khổ vô cùng. Đúng lúc này Diêm Vương lại bất ngờ trở về âm phủ.

_Sao ngươi còn không mau chém xuống linh hồn của cô ả? Đừng quên, vì tiếng nói mãnh liệt của linh hồn, của bản thân ngươi mà địa phủ được một phen hốt hoảng. Tội đó Diêm Vương ta còn chưa tính với ngươi đấy, Oz!

_Tôi…không thể!

_Chẳng phải ta đã nói rồi sao! Ta có một điều kiện, đó chính là âm giới sẽ hút đi ký ức của Alice về cậu, nếu như đến khi cậu gặp lại hai người vẫn còn nhớ đến nhau thì…lúc ấy, ta sẽ ban cho cô ta một tương lai mới. Để cô ta suốt quãng đời sau không còn chịu những lời nguyền và cực hình dày vò nữa.

_Vậy thì…

_Nhưng ngươi đừng vội mừng! âm giới không cho không và bù đắp cho ai thứ gì. Âm giới là nơi dơ bẩn và đen tối nhất. Bản thân là một thần chết, ngươi phải hiểu rõ hơn ai hết chứ, Oz. Nơi này giỏi nhất không phải là yêu thương mà giỏi nhất là giết người mà thôi, Oz!

_Nhưng tôi không thể giết cô ấy!!!

_39!

_Sao ạ?

_Ta cho ngươi 39 lần cứu sống cô ta. Mỗi một động tác được tính là một lần cứu. Nếu như hết 39 lần mà ngươi vẫn không thành công, cô ta không thể sống lại, vậy thì số mệnh cô ta đã định là…phải chết.

_Cơ thể đã yên dưới mười tất đất, làm sao có thể đưa cô ấy trở về nhân gian, ngài vốn biết đó là chuyện không thể nào!

_Vậy thì ngươi hãy làm sao để cô ta có thể trở về nhân gian, nếu không thì cô ta sẽ chết, thế thôi! Thật là dễ hiểu, phải không hả Shinku-chan?

_Vâng!

Oz lật ra sổ sách, tra xem người nào đã làm Alice chết, Diêm vương tính một lần cứu thoát. Cậu vung Artemis, chém xuống tên đã giết Alice, lại một cơ hội nữa đi qua. Oz đi tìm Shinku, lại một lần. Hỏi cô ấy, lại một lần. Rồi cứ thế tiếp tục thêm ba mươi lăm động tác nữa, thế nhưng cô ấy vẫn không sống lại. Cậu gào thét lên vì đau khổ, cậu cảm thấy tuyệt vọng nhưng chẳng còn cách nào cứu lại người con gái đáng yêu ngày trước. Tất cả đã qua đi và thời gian thì không thể nào trở lại. Alice của ngày xưa đã không còn và cái thời khắc ấy cũng đến.

_Thời gian trôi qua rồi, linh hồn của cô ta cũng không thể để ở âm phủ này mãi. Cho dù là người con gái ngươi yêu quý thì cũng không làm trái lại luật. Luật là luật, đáng sợ là ở chỗ đó, Oz! Xuống tay đi!!!

_...

Oz nuốt nước mắt vào lòng, chém xuống cơ thể nhỏ bé đó của Alice một nhát chém dứt khoát, không khoan nhượng. Ciel và Shinku cũng không thể nói thêm gì, chỉ biết đứng phía sau mà đau lòng. Thật là nhân quả con người, chết đi rồi thì linh hồn phải được siêu thoát và đi tới chuyển kiếp lần sau. Có lửa thì mới có khói, cái cũ không đi cái mới làm sao đến, và thế là Alice đã ra đi như thế. Một ngàn con bướm màu đen đã bay quanh và đưa tiễn hình ảnh cuối cùng của Alice. Oz đứng đó, giữa con suối cửu tuyền lạnh lẽo. Đứng giữa dòng sông trong suốt ấy cùng với Artemis, bóng dáng cô đơn đầy hiu quạnh. Giữa dòng suối vắng người, tiếng chuông vang lên vẫn không dứt, những tiếng chuông cuối cùng đưa tiễn cô người yêu bé nhỏ. Cầu mong cho chuyến đi được bình an vô sự.

<<Bong!>>

Những tiếng chuông cuối cùng ở âm phủ. Tiếng chuông đưa tiễn người đã chết. Chết thật, không còn sống ở trên thế gian này, cho dù là thể xác hay cả linh hồn cũng đều tan biến, chỉ còn lại “lần sau” cho kiếp người khác, lần tiếp theo để sẵn sàng trở lại với thế giới này. Chiếc nhẫn trên tay cậu đổi màu xanh mạ mát dịu, chứng tỏ hôm nay cậu rất tin và tương lai.

_Alice, cầu mong cho chuyến đi của em được bình an!




~End_Chap_(4)~



Chữ ký của Bút Chì

Tài sản của Bút Chì

Tài sản
Tài sản:


Bút Chì
Bút Chì
Hiện:
Designer
Designer
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 126
Chủng tộc - Đặc trưng riêng Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Thiên sứ - Giấc mơ
Sinh nhật Sinh nhật : 07/07/1996
Bạn đời Bạn đời : Tiểu Yến
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [Crossover] The Delphinium [Fanfiction] [Crossover] The Delphinium  I_icon_minitimeSun Aug 14, 2011 3:30 am
Chap 5: Quà tặng dũng khí, To: Shinku-chan.

Mùa xuân rồi, ánh nắng tràn trề. Tàn lá xanh ươm cùng những đám mây ở phương trời vô định. Tiếng chim hót líu lo và những chú chim có màu sắc rực rỡ bay lượn trong không gian. Nắng bình minh chiếu rọi khắp nơi, soi rọi rõ từng tàn lá. Mùa xuân rồi, người chết xuống âm phủ cũng ít đi hơn. Số lượng giảm thiểu đáng kể. Âm giới trở thành như không có việc, mọi việc an bình.

Ở âm giới có một nơi gọi là Ngũ Sắc Đình, đây là một nơi đẹp đẽ vô hạn. Hoa ở đây không phải chỉ có một màu xanh hay một màu đỏ, tất cả hoa và chim, đến cả không gian cũng có từ năm đến bảy màu. Cầu vồng lúc nào cũng hiện rõ. Với hình dáng là một nhà kính lớn và cao, trong suốt vô cùng, đây là nơi duy nhất có thể nhìn thấy được bầu trời ở nhân gian. Cao to và rộng, hay phải nói là bao la vô hạn. Mùa xuân ở âm giới không làm việc, thế nên nếu có linh hồn nào lỡ chết xuống âm phủ vào những mùa xuân như thế thì thời hạn chết sẽ được kéo dài ra, những linh hồn sẽ được bảo quản và lưu lại tại nơi này. Để tâm hồn được an bình, nên trong nhà kính này trồng đây cây cối, mùi thơm của trà tràn ngập khắp nơi. Chim hót như điệu nhạc và mặt đất là một mặt nước trong xanh. Hơi nước mát lạnh làm cho không khí trong nhà kính trở nên dễ chịu.

<Cạch!>

_Em ở đây à, Shinku?!

Ciel mở cánh cửa bằng gỗ trầm hương, bước vào căn nhà kính tràn ngập hương thơm và sắc màu tươi thắm.Tay cầm một chiếc hộp màu đỏ thẫm. Cậu ngước mắt lên một cành cây cao đang vươn mình ở giữa không trung, rồi cậu cất tiếng hỏi. Một khuôn mặt thoáng buồn và xinh hơn cả loài hoa ngũ sắc quay sang nhìn cậu, khung cảnh đẹp đẽ lạ thường. Mái tóc dài màu vàng óng ánh loáng thoáng trong ánh nắng mặt trời. Ở tại nơi âm phủ dơ bẩn này cũng có một nơi như thế. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho dù là ở nơi âm giới tối tăm nhất. Cô không nói gì, chỉ yên lặng ngắm nhìn một con bướm màu xanh dương đang bay. Con bướm màu xanh duy nhất trong Ngũ Sắc Đình.

Ciel nhún nhẹ lên mặt nước, chỉ trong chốc lát cậu đã ngồi trên cành cây đối diện cô. Khuôn mặt cậu vẫn như vậy, chẳng thay đổi gì. Rồi cậu ngó sang vai trái của mình, một chú chim bảy màu đậu trên vai cậu, rồi cậu ngước mắt lên nhìn bầu trời trong xanh tự tại. Những chú chim ríu rít quanh cậu càng nhiều hơn, bay quanh và đậu trên người cậu. Đậu lên cả mái tóc màu đen láy của cậu. Những chú chim bảy màu đáng yêu và tròn trịa như những quả bóng. Những quả bóng lơ lửng giữa trời và đất. Mặc cho sát khí vẫn ngùn ngụt và khuôn mặt thì vẫn lạnh lẽo, cùng với một trái tim đã đóng băng thế nhưng những chú chim vẫn yêu quý và ríu rít bay lượn quanh cậu. Tấm lòng ấm áp của Ciel vẫn chưa tắt hẳn. Con bướm xinh đẹp nọ lượn qua lượn lại rồi cuối cùng cũng bay sang chỗ của Ciel, cậu đưa tay đón lấy sự đáp xuống dịu dàng của con bướm xanh biếc. Rồi cậu cất tiếng nói:

_Mùa xuân thật tuyệt vời phải không, Oz ?!

Con bướm phát sáng và hóa thành Oz. Hôm nay tâm trạng của cậu vui lắm. Vì là mùa xuân nên cậu sẽ không phải phán quyết ai nữa. Một ngàn năm dài dai dẳng, giờ đây cũng lại được nghỉ ngơi. Mùa xuân thật tuyệt vời!

_Ngồi yên lặng mãi làm gì, hai người hãy chơi với tôi đây này! [Các người như các ông và các bà cụ non vậy.]

Hai người phì cười và những cánh hoa rơi lả tả trong gió. Ngũ Sắc Đình quả thực là một nơi tuyệt vời như vậy.

_Mùa xuân rồi, phải uống trà chứ, hai người đi với tôi coi nào!

Oz kéo tay Ciel và Shinku, kéo nhẹ và cả ba người bọn họ đã biến mất giữa không trung như thế. Họ đã đi uống trà…với Diêm Vương. Nói về phần chiếc hộp màu đỏ thẫm, nó đã bị…bỏ quên trên cành cây nọ. Chiếc hộp đỏ thẫm và cái nơ màu trắng ngà như sữa làm tô điểm thêm phần tò mò do bản thân nó tạo ra. Ba người họ đã xuất hiện, Diêm vương chào đón niềm nở. Họ như những người bạn thật thân vậy. Âm giới nô đùa, cảnh tượng hiếm thấy. Ma hay linh hồn, đến cả bọn đầu trâu mặt ngựa cũng thu dọn đồ…đi bơi. Mùa xuân ở âm giới mà cũng như mùa hè vậy.

Nào là nhảy xuống hồ bơi, nào là hái hoa, đi picnic, ăn uống, nô đùa, tiếng nhạc bập bùng, ánh nắng ở dương thế cũng chiếu rọi xuống nơi đen tối này. Lấp lánh hơn cả ánh nắng mùa hè. Bốn người họ ngồi uống trà thật “từ tốn”, uống trà mà cứ như uống rượu vậy, lạ thật. Rồi Oz và Diêm Vương bắt đầu cái điệp khúc kể chuyện phiếm. Tiếng cười vang vọng khắp nơi. Âm giới trở nên sáng rõ hơn bao giờ hết và tất cả như đang chìm trong hạnh phúc ngập tràn. Mùa xuân thật là tuyệt vời như vậy. Nhưng chỉ riêng có Shinku vẫn như có điều gì vướng mắt, khuôn mặt loáng thoáng một chút buồn. Ciel hiểu ý cô lắm bởi vì chuyện này năm trước đã từng xảy ra. Mỗi vài trăm năm, chuyện này lại xảy ra một lần. Đó là vì nỗi nhớ trong quá khứ, nỗi nhớ đến người cha yêu dấu.

( _Cha tặng cho Shinku-chan bộ váy này, bộ váy màu trắng mà con yêu thích.

_Cảm ơn cha!!!

_Ngoan lắm, con gái yêu! À phải, cha ra ngoài xem mẹ con về chưa nhé!

_Dạ vâng!

_Con ở nhà ngoan nhé, Shinku-chan!

_Vâng ạ!!!

_À mà, chúc cha thượng lộ bình an ạ!!!

_Ừm!

<<ầm!!!>>

_Cha…?!

_...

_Cha!!! )

Rồi cô ấy cũng tự tử dưới một mũi dao, đâm vào người. Cô đã chết như thế, nên khi xuống âm giới cũng không thể được tái sinh mà phải chịu sự trừng phạt và đày ải khôn lường. Cô ấy đã chết vào cái ngày mình mặc một bộ váy màu trắng. Cái màu tan thương đưa tiễn người chết, cái màu xui xẻo ấy lại là cái màu ngày trước cô thích nhất. Đó là…ngày sinh nhật của cô. Đó là lý do vì sao cô lại thích màu đỏ đến như thế. Thế nên, cứ mỗi mùa xuân đến, Ciel lại mang tặng cho Shinku một bộ váy bảy màu, ngụ ý là muốn cô ấy dũng cảm đương đầu với sự thật, một chuyện đã qua đi thì khó mà quay ngược trở lại, điều đó cũng là tất nhiên. Dòng chảy của thời gian không chừa bất kỳ ai. Cậu nắm lấy tay của Shinku, đưa tay lau giọt nước mắt đang lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt của cô. Mọi không khí xung quanh vẫn ồn ào lạ thường và mọi người đều chơi đùa như không có chuyện gì.

_Shinku, đừng đau lòng. Cha của em đã ở một nơi hạnh phúc khác rồi. Một người đã chết thì sẽ không phải là biến mất mà chỉ là chuyển đổi thành một người khác và được sống với một cuộc đời khác mà thôi. Với tư cách là một tổng quản coi giữ sổ sách, em hẳn biết rõ những điều cơ bản này, Shinku.

_Em…!

_Được rồi, mọi chuyện đã qua, điều em phải làm bây giờ là hãy sống thật hạnh phúc, hay ít nhất là hãy để cái tâm hồn còn lại này được hạnh phúc.

_Vâng!

Mùa xuân ở âm giới, mọi chuyện đều xứng đáng được tha thứ. Cho dù là quá khứ hay hiện tại, tất cả lỗi lầm và đau khổ đều tan ra như làn mây khói trong ánh bình minh. Nhường chỗ cho hạnh phúc và yêu dấu ngập tràn. Mùa xuân tuyệt vời.



Tiệc đã tàn và buổi trưa cũng đến, ánh nắng gay gắt quá nên những con ma dưới âm phủ cuối cùng lại bị khô, như những khúc gỗ cũ ấy. Diêm Vương phải đóng lại màng bao bọc của âm giới, nơi đây lại tối đen như thế. Đúng là địa ngục, ngàn đời vẫn vậy, không thay đổi một chút gì.

<<Cộp!>>

Tiếng bước chân của ai đó thật nhẹ nhàng. Lâu lắm rồi ở âm giới mới có tiếng bước chân. Vì ở âm giới chỉ toàn là ma quỷ mà thôi, bay là chủ yếu, thế nên làm gì mà có tiếng bước chân. Lâu, đã lâu lắm rồi, âm giới mới có lại sinh khí và tiếng động này.

<Cạch!>

Cánh cửa của Ngũ Sắc Đình được mở ra thật nhẹ nhàng. Với bộ váy màu đỏ tươi như màu của hoa hồng, cô đứng đấy, nở một nụ cười dịu dàng. Vui thật sự, không còn những khúc mắt và không còn những đau khổ, vui cho chính bản thân và vui như chưa bao giờ vui như thế. Lơ lửng giữa không trung trong suốt và ánh nắng gay gắt của mặt trời. Chiếc bóng của cô soi rọi xuống mặt nước, xuống nền đất của nơi đây. Thật nhẹ tay, cô mở chiếc hộp đỏ thẫm mà Ciel đã bỏ quên lúc nãy. Bên trong là một chiếc đồng hồ bằng thủy tinh, trong suốt, đẹp mắt, cùng một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật và…một đóa hoa hồng trắng. Đóa hồng dịu dàng và tinh khiết. Đôi mắt của cô lộ rõ vẻ hạnh phúc tràn ngập, đôi môi nở một nụ cười xinh đẹp, cô chỉ cười mỉm nhưng tâm ý lại vô cùng to lớn. Tất cả mọi cảm xúc và ý muốn chực trào như đều được dồn vào một câu nói của cô. Shinku cất tiếng nói vang vọng khắp nơi hoa nở bảy sắc này:

_Cảm ơn, Ciel!

Rồi cô ôm vào lòng đóa hoa hồng màu trắng. Mặc cho gai nhọn đâm vào người cô, sự chân thành và cảm mến chân tình của Ciel vẫn không nguôi trong cô. Đơn côi giữa một nhà kính to lớn và hoa thơm ngập tràn, hàng ngàn loài hoa hiếm thấy nhưng cô chỉ yêu mến mỗi đóa hoa hồng tinh khiết này. Bởi lẽ đó chính là quá khứ mà cô không muốn thấy nhất, Ciel đã cho cô sự dũng cảm tràn đầy để cô có thể đối mặt với mọi đau khổ. Chỉ là một lời nói thôi nhưng tất cả đều là tâm ý mà họ muốn truyền đến cho nhau. Ở nơi âm giới u tối này cũng có tình cảm, có khi còn hơn cả tình cảm mà nhân gian dành cho nhau. Ân nghĩa đó không hề phai nhạt dù có trải qua mấy trăm năm, mấy ngàn năm.

Mùa xuân ở âm giới tuyệt vời cũng là vì như thế. Món quà đã được tặng, dũng khí được lấp đầy, nụ cười dịu dàng lại trở về trên môi của công chúa búp bê. Như cái ngày mà cô còn sống.

~End_Chap_(5)~



Chữ ký của Bút Chì

Tài sản của Bút Chì

Tài sản
Tài sản:


Bút Chì
Bút Chì
Hiện:
Designer
Designer
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 126
Chủng tộc - Đặc trưng riêng Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Thiên sứ - Giấc mơ
Sinh nhật Sinh nhật : 07/07/1996
Bạn đời Bạn đời : Tiểu Yến
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [Crossover] The Delphinium [Fanfiction] [Crossover] The Delphinium  I_icon_minitimeSun Aug 14, 2011 3:33 am
Chap 6: Lên Đường

Sau một thời gian khá dài ở âm phủ, hôm nay nhóm 3 người đó đã chuẩn bị để du hành vào một chuyến đi dài. Sự “dài” ở đây như được ám chỉ, một ẩn dụ được nói bằng sự lặng lẽ của Diêm Vương.

_Các người hãy đến địa chỉ này, ở nơi đó sẽ có đáp án mà các người muốn. Có thể chuyến đi này rất ngắn nhưng cũng có thể chuyến đi này rất dài. Tùy vào sự cảm nhận và lòng nhiệt thành của mỗi người. Tình yêu sẽ đến khi các người thật sự muốn nắm giữ nó.

_Vâng.

_Vậy thì mệnh lệnh lần này là…

<<Ping!>>

Mọi chuyện được bắt đầu ở dương gian. Địa chỉ là Học viện Delphinium nằm ở trung tâm thành phố Tokyo, Nhật Bản. Ba người họ bắt đầu đăng ký nhập học vào học viện từ sau kỳ nghỉ mùa xuân. Những thủ tục nhập học khá đơn giản và trôi chảy thế nhưng có một điều trở ngại nho nhỏ. Nhỏ thôi, ý là nhỏ chút xíu thôi ấy.

_Ờ,Ciel, d…dưới chân mình có một c…cái gì đó. Q…Quen, quen thì phải~!

_Đó là một con chó, Oz.

_#@%$#%$#^&

_Ciel, cậu ấy sợ chó. Mau gỡ cái con này ra cho nhanh nào.

Đúng vậy trở ngại nhỏ chút xíu chính là nó, chính chú chó lông trắng này đây. Chẳng hiểu từ lúc xuống dưới âm phủ, Oz có vẻ sợ chó và mèo đến phát khiếp. Lạ ở chỗ, cứ mỗi tối là Diêm Vương lại bắt vài con mèo mập mập tròn tròn đem thảy vào phòng cậu. Làm cho mấy hồn ma cứ đến tối là phải tìm chỗ núp vì sợ cậu lại nổi lên cơn khùng điên nào đó rồi chém bậy chém bạ thì lại oan mạng.

Quay trở lại với câu chuyện, đầu mùa xuân của năm học mới ba người họ bắt đầu nhập học ở học viện Delphinium và có lẽ họ…hơi bị nổi tiếng. Do vẻ đẹp như búp bê, vừa hiếm có lại khó tiềm từ mấy chục năm về trước của những gia đình quý tộc cổ ở Anh. Ba người họ lại thường hay đi chung, lý do thật sự là vì công việc nhưng có mấy ai nào hiểu lại cứ đồn lan tràn sang lớp bạn từ đó thổi tung tin ấy ra khắp trường là bọn họ có một cuộc tình tay ba đẹp như xi-nê. Một nhóm nữ sinh trong lớp phát biểu khi họ cùng xuống căn tin vào giờ nghỉ trưa:

_Cuộc tình tay ba đẹp hơn cả phim tình cảm Hàn Quốc. Mình thích nhất Shinku-nàng công chúa yêu kiều với gương mặt lạnh lùng, xinh đẹp như loài hoa hồng đỏ thẫm hiếm có giữa vừơn hoa hồng xanh mênh mông.

_Còn mình thì lại thích chàng Oz hào hoa, vừa hóm hỉnh lại dễ thương có một khuôn mặt vô cùng moe. Lại giàu có, đàn piano giỏi, ga-lăng với mấy bạn nữ, có những linh cảm về tương lai rất tốt cứ như là hoàng tử ấy.

_Không, theo mình thấy thì chàng Ciel mới là được nhất. Khuôn mặt lạnh lùng so so cool mình đã không nói lại còn học giỏi, nhảy valse tốt, tuy còn hơi dở trong việc đàn violin nhưng bù lại chàng học rất giỏi, toàn giải được những nhan đề khó và lâu lâu thì lại rất ư là ga-lăng. Chưa kể là nhà chàng có lịch sử làm bá tước từ thời thế kỷ XIX ở tận bên Anh.

Các cô nàng say sưa nói về bộ ba có…hơi bị nổi tiếng vừa nhập học vào đầu xuân này thì bỗng nhiên có một nam sinh chen vào ngang, cắt đứt cuộc trò chuyện của nhóm nữ sinh nọ bằng một câu nói vô cùng…đúng:

_Hình như ba người ấy ở cùng nhau thì phải ?!

Về ba người kia ở căng-tin. Trong khi đám học sinh đang chen chúc không biết đâu là đàn anh đâu là đàn em thì ba người này chỉ vừa xuất hiện là cứ y như rằng, đám chen chúc đó tự động dạt ra sang hai bên một cách ngoan ngoãn, sạch sẽ rộng rãi hết chỗ nói. Có người còn miêu tả bọn họ như thế này:

_Mặt đồng phục bình thường thôi mà cũng lấp lánh như vậy.

Kèm với câu nói đó là một chút chất lỏng được người ở nhân gian hình tượng bằng hai từ “nước miếng”. Tuy có hơi dơ nhưng đó quả đúng là sự thật.

Quay về câu chuyện giữa bọn họ, thật ra vẫn còn một chút rắc rối. Một chút thôi, ý là một chút xíu thôi ấy. Vâng, chú chó vẫn đi theo ba người bọn họ. Chú chó đó chỉ đi theo sau lưng, không sủa không ăn bám, không chạy vòng quanh, mà chỉ ở sau lưng họ và ngước nhìn. Cậu chuyện là thế.

Oz gặp phải phiền toái khá nhiều vì chú chó cứ hay ngoạm lấy chân cậu một cách ngon lành. Shinku thì chỉ hơi phiền thôi, một chút thôi vì cô ấy phải lôi con cún này ra khỏi chân cậu, chứ nếu không thì nó cứ xem chân Oz như cái gối ôm vậy. Từ cái ngày đó, lúc nào Oz cũng phải đem theo viên thuốc trợ tim đặc chế của Diêm Vương. Nhưng Ciel thì khác, dường như cậu có điều gì khó nói với Oz và Shinku. Nhiều lúc nhìn họ giỡn với con chó mà cậu không cách nào nói được. Ciel không tham gia vào trò đùa này, có lẽ vì cậu có chuyện gì đó đang giấu chăng?

Gần đây, Ciel mới biết một câu chuyện khá cảm động. Có một ông chồng bị bà vợ và con giết chết để đoạt lấy tiền bảo hiểm. Lúc sinh thời ông rất tốt, thường hay làm từ thiện và rất yêu trẻ con. Người vợ này là người vợ thứ hai của ông. Người vợ trước của ông chết do một cuộc mất tích không rõ nguyên nhân, chỉ là khoảng mười ba ngày sau khi bà mất tích thì cảnh sát đã tìm thấy xác của bà trong một con hẻm gần nhà của bà vợ hiện tại. Người vợ bị tạt axit hỏng hết cả khuôn mặt, phải khó khăn lắm cảnh sát mới nhận dạng được nạn nhân. Và bên cạnh nạn nhân, có một chú chó đang liếm vết thương cho bà, nó cứ ngỡ là bà còn sống. Thấy nó có lòng tốt và cũng giống như linh hồn của người vợ cũ muốn gửi lại món quà vào ngày sau cuối, ông đã nhận nuôi nó và đặt tên cho nó là…Sasuke. Sau đó một thời gian, người chồng tiến thêm bước nữa và lấy bà vợ hiện tại. Lúc đầu hai người sống cũng khá tốt, chỉ là sau khi ông chồng đi làm thì bà vợ ở nhà quát nạt con chó cưng của ông thảm thương, còn đánh đập khiến nó thương tích đầy mình, ngày nào cũng vậy nhưng nó không rơi một giọt nước mắt; Ngược lại nó còn luôn trấn thủ trước cửa nhà để phòng trộm cho ông khi đêm đến. Riêng ông, ông cũng rất thương nó. Mỗi lúc thấy nó bị thương ông đều ẵm nó lên cái ghê salon ông yêu thích và băng bó cho nó. Mỗi lúc nó ngủ ông còn đặc biệt đem cái chăn bông tự làm ra đắp cho nó. Thế nhưng…ông đã chết. Cái chết của ông đến thật bất ngờ. Ông chết khi ông vừa bước vào một con hẻm vốn là đường tắt để đến cơ quan, và một cái đánh thật mạnh vào đầu khiến ông mất máu quá nhiều mà chết. Trước khi đi, ông còn dặn dò kỹ với con Sasuke rằng:

_Ta đi rồi, cho dù có không quay trở lại Sasuke cũng phải giữ gìn nhà cửa cho ta. Không để ai vào trộm đồ nhé!

Nó chỉ đáp lại bằng tiếng sủa gâu gâu nhưng thực sự trong thâm tâm, ai cũng hiểu rằng nó rất thấm thía tình yêu của ông chủ dành cho nó. Sau một thời gian cảnh sát đã tìm hiểu ra hung thủ nhưng khi cảnh sát hỏi tới thì bà vợ nói:

_Tôi có thấy con chó nào đâu. Từ cái ngày bà vợ ông ta mất, tôi cũng vào làm vợ ông ta; chỉ thấy ông ta đêm đêm lấy cái chăn đắp lên chiếc ghế, cái chăn nhỏ xíu à, quái dị lắm. Cứ mỗi ngày tôi quét rác và hút bụi làm khói phủ đầy phòng mà chẳng thấy có gì cả. Chỉ lúc về nhà thì ổng la tôi ghê lắm, hỏi tại sao tôi cứ hay đánh đập con Sasu…gì ấy. Tôi có biết gì đâu mà cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, nên thôi cho qua đại luôn. Mà nghĩ lại mới thấy, cứ mỗi hôm mà tôi có quét rác hay hút bụi là thể nào lúc về ổng cũng lại la lối tơi bời mới chịu thôi. Lạ thật!

Câu chuyện được cho qua như thế, nhưng liệu sự thật là gì? Con chó mà Ciel nhìn thấy hiện giờ giống y như con Sasuke của ông chồng quá cố đó vậy. Sự thật là gì vẫn còn đang được chôn vùi trong nắm mồ của ông chồng quá cố.

Cậu đã đi hỏi một số người quen thường hay đến nhà của ông chồng ấy, ai cũng nói là chỉ thấy có bà vợ và đứa con ngoài ra chẳng thấy con vật nào nuôi trong nhà. Họ còn tưởng nhầm là ông ta sợ nuôi những con như mèo, chó nữa cơ.

Vậy thì, chú chó này là…

~End_Chap_(6)~



Chữ ký của Bút Chì

Tài sản của Bút Chì

Tài sản
Tài sản:


Sponsored content
Hiện:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfiction] [Crossover] The Delphinium [Fanfiction] [Crossover] The Delphinium  I_icon_minitime



Chữ ký của Sponsored content

Tài sản của Sponsored content

[Fanfiction] [Crossover] The Delphinium Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: 

Fanwork

 :: 

Write

 :: 

Fanfiction

-
Đầu trang
Giữa trang
Cuối trang
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất