Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
Bút nhóm kì 5 tháng 10/2011 - Hạnh phúc Sat Jun 02, 2012 10:50 am
Bút nhóm kì 4 tháng 9/2011 - Trăng Sat Jun 02, 2012 10:46 am
nhà spam chủng tộc phù thuỷ Mon May 28, 2012 9:56 pm
Nhà tám của vamp Sat Jan 14, 2012 8:19 pm
[bầu chọn]Giữa Syaoran và Fye,bạn thích ai hơn? Fri Jan 13, 2012 11:20 pm
Bầu Chấp Hành Tự Do và Hạnh Phúc Wed Jan 11, 2012 8:30 pm
Nhà spam thiên sứ Sat Jan 07, 2012 8:12 pm
[CCS] A love story Thu Jan 05, 2012 10:15 pm
CLAMP mới cho ra mắt truyện mới-GATE 7 Mon Jan 02, 2012 3:20 pm
Nhà spam Linh thú ♥♥ Mon Jan 02, 2012 3:18 pm
Đăng kí vào các Chủng tộc Mon Jan 02, 2012 11:35 am
Đăng kí Đặc trưng riêng của Chủng tộc Thiên sứ Sun Jan 01, 2012 11:48 am
Báo cáo các fanfic/fic để được cộng điểm Thu Dec 29, 2011 11:07 pm
[Fanfiction] [KHR] Đừng bao giờ khóc nhé, Hibari Thu Dec 29, 2011 12:52 pm
Điều tra khảo sát dân số chính thức của C8 Thu Dec 29, 2011 12:44 pm

tự truyện.Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả

trầnnhậtbảo
trầnnhậtbảo
Hiện:
Trứng gà
Trứng gà
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 13
Sinh nhật Sinh nhật : 12/08/1992
Bài gửiTiêu đề: tự truyện.  tự truyện. I_icon_minitimeMon Sep 05, 2011 9:10 pm
nguồn alo8 alon3_e_prjnc3 thực ra là nik mình.... dở thì đừng chê nhé. thực ra thì truyện này...hay



Chú ý:do truyện có tính chất ko được tốt, ngôn ngữ đường phố và tình dục mức độ vừa nên những người dưới 18 tuổi tốt nhứt nên suy nghĩ trước đọc

vài lời mở đầu cuộc đời không như là mơ ngã rẽ đầu tiên trong cuộc đời của một thằng thanh niên hư hỏng....bước qua lằn ranh của đạo đức, luân lý và....lẽ sống trên đời. tôi không có gì để chỉ dạy các bạn cả nói đúng hơn là không có tư cách đó... từ lâu lắm rồi.
chap 1

Tôi viết những dòng này cũng giống như bất kỳ một anh em nào trong 4r để lương tâm có thể thấy nhẹ nhõm hơn sau những sai lầm bản thân gây ra cho những người phụ nữ xung quanh mình. Để bản thân một lần đối diện với bản chất thật sự của con người mình. Những mảng quá khứ rời rạc, chắp nối theo cảm xúc khi viết có thể gây khó hiểu cho mọi người.....nhưng vì muốn đó là những cảm xúc thật của bản thân nên anh em chịu khó chắp nối vậy.


Đàn ông thằng nào chả có máu "liều" trong người phải không các bác? Căn bản là cái lý do để cái "liều" trong người đó phát tác là thế nào thôi. Có thằng thì chỉ cần đứa khác động chạm 1 chút đền mình là vác dao "rửa hận" ngay. Mình thì chưa liều đến mức đó....nhưng cũng một lần vác dao từ quê lên tận HN tính "tiễn bạn lên đường" cái thằng chó cùng dãy trọ với con bồ...cũ rồi. Đm mình thề rằng đéo hiểu sao trong đầu lúc đó chỉ toàn nghĩ đến cảnh đâm chém, phanh xác cái thằng chó đó ra thành trăm mảnh....mà đéo thèm nghĩ tới hậu quả ra sao.

Hôm đó cũng tình cờ thôi, khi đang đưa con em sang nhận trường thì bỗng thấy con bồ với một thằng trông quen quen lúi húi đi ra từ nhà nghỉ gần chân cầu Chương Dương. Mình điên vl, không phải vì sau lưng đang đèo con em gái thì đcm nó mình xuống thịt cả hai tại chỗ luôn. Xác định rõ ràng chính là bọn nó, mình cố nhắm mắt nghiến răng mà phóng đi. Con em nó mà biết thì còn đéo j là sĩ diện nữa...nên cả đoạn đường sau mình im như tờ, mặt hầm hầm như muốn giết người, nó hỏi j bảo j cũng đéo quan tâm. Đưa nó sang trường xong, trong khi chờ nó vào làm vài cái thủ tục vớ vẩn, mình lấy con điện thoại tính gọi cho con bồ thăm dò tình hình thế nào....nhưng cứ lần chần nên thôi. Trong đầu ức chế, cổ họng nghẹn đắng như hóc xương cá...nói đéo ra hơi. Suy nghĩ một lúc thì cuối cùng cũng gọi, sau vài tiếng " Tút ...tút" thì giọng con bồ lấm la lấm lét trả lời luôn.

-"em đang trong lớp, chút em gọi lại cho nha".

Đcm nó càng nghĩ càng cay, để xem nó còn định lừa mình đến bao giờ. Mình cũng tắt máy luôn và chờ nó. Vừa châm được điếu thuốc thì nó gọi lại...cố rít lấy một hơi rồi ném điếu thuốc đi.

-Sao thế, biết người ta đang học còn gọi. Giọng nó có vẻ ngạc nhiên, nhưng phần lớn là vui bởi mình ít khi chủ động gọi cho nó lắm.

Mình nghe đuợc câu mà ngứa hết cả d , con bà nó giờ mà nó vẫn ngọt ngọt ngào ngào với mình mới chó dái chứ. Thế nó tính cắm sừng mình lâu dài hay sao mà vẫn coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Hay nó nghĩ mình ngu....Mình máu điên đang sẵn, đốp ngay đéo chút nể nang:
-Đm ( em chưa bao giờ chửi thề trước mặt nó luôn) hôm nay cô không nói rõ tối qua đi đâu thì đừng mong sống được đến ngày mai với thằng này. Đm...nói nhanh...

Bât ngờ vì cách nói chuyện giống như thằng mắc bệnh thần kinh tái phát của mình, nó ú ớ không nói đc điều gì. Cũng có thể là có tật giật mình nên mãi nó mới trả lời.

-Tôi làm cái gì là quyền của tôi. Đừng dùng cái cách nói chuyện đầu đường xó chợ với tôi một lần nữa....

Em cắt lời ngay.

-Cái đm, tao thích nói gì mày cấm được à, Đcm mày không nói rõ ra thì hôm nay tao cho cả hai đứa mày xuống âm phủ mà dan díu với nhau rõ chưa?

Giọng mình như quát vào tai nó, đến đám người ( cũng đưa người nhà sang trường) sợ hãi quay mắt sang nhìn. Lúc đó thì còn cần đéo gì đến sĩ diện nữa, mình văng cả một tràng dài....nhưng lát sau thì phát hiên ra nó tắt mẹ máy tự bao giờ rồi. Thế là đéo đợi con em ra nữa.....Mình phóng thẳng về quê, trên đường gọi luôn cho mấy thằng bạn sẵn sàng....

Hồi sáng, chỉ nhìn thoáng qua thì công nhận đéo đoán ra thằng đi cùng nó là thằng nào....nhưng suy nghĩ kỹ cuối cùng cũng biết chắc chắn đó là thằng cùng dãy trọ với nó. Bởi bình thường mình tới chơi thì chúng nó cứ quần áo nhẹ nhàng, quần ngố ao ba lỗ nên lúc thấy nó đoàng hoàng lịch sự ....thì chưa đoán được ngay, nhưng cái con Dream biển 6556 kia thì đéo lệch đi đâu được. Đm, biết nó là thằng nào mình càng thêm tự tin, càng thêm dũng khí "đưa quân đi chém"....dù sao chúng nó cũng bọn tỉnh xa, mình lại sát HN, anh em, đồ đạc có sẵn nên đéo phải ngán. Cả đoạn đường hơn 20km mà chưa đầy 20' mình đã có mặt ở nhà thằng bạn. Nó vừa thấy tiếng xe thì đã vội ra mở cổng rồi, nhìn cái bản mặt đỏ lừ, mắt long sòng sọc như con hổ đói nó hơi hốt, hỏi:

-Làm cái đéo gì mà điên thế hả mày? Có chuyện gì vào rồi hãy nói, tụi thằng H cũng mới đến kìa. Vào.....anh em đéo ai bỏ rơi mày đâu.

Bởi lúc gọi cho nó, mình bảo chuẩn bị sẵn cho cây Tấu tý qua lấy. Nó hỏi chuyện gì thì mình vùng vằng bảo đéo liên quan đến bọn nó...Nó đẩy rộng cổng ra mình rồ ga lao phọt tới thẳng cửa nhà nhà nó. Bọn thằng H lúc đó cũng vội từ trong nhà lao ra...mặt mũi thằng nào cũng đỏ lừ vì mới liếm được chút rượu ngoại nhà thằng này.

-Đcm nó lừa tao....Gặp tri kỷ tôi thét lên...nước mắt lúc này tự nhiên dàn ra thành hai hàng, kết hợp với gương mặt điên vì tình đỏ chả kém bia rượu là mấy khiến chúng nó đồng cảm vl. Thằng T, thân với tôi nhất cũng đéo hiểu chuyện gì xảy ra sán lại vỗ vai nháy nháy mắt ý bảo có gì vào nhà rồi nói. Cái nhà thằng này sát mặt đường, to tiếng cái hàng xóm nó lại tưởng thanh niên choảng nhau gọi công an thì bỏ mẹ.

Công nhận đéo hiểu sao lúc đó lại dễ khóc đến thế, anh em thằng nào cũng sán lại, thằng thì hỏi thăm, thằng thì chửi thề, chửi đổng.....khi nghe tôi kể lại. Nói xong bỗng thấy cũng nhẹ lòng đi nhiều, anh em có khác, đứa nào cũng sồn sồn đòi qua chém chết mẹ thằng chó đẻ đó ngay.

Tự nhiên tôi lại thấy chùn chùn lòng, gạt vội vài giọt nước mắt, tôi khó khăn nói:

-Hự..Đm, chuyện của tao..hự hừ...Cứ để tao....Đcm, tao phải tận tay..ự hự cho bọn chó đó biết....

Thằng H đéo để tôi nói tiếp, nó quát ầm lên. Trong nhóm nó được coi như thằng cầm đầu cái chuyện đánh đấm chém giết....Thằng V thì ( đang ở nhà nó) coi như là thằng cầm quỹ ( mỗi mình nó góp mới vl chứ)...còn tôi và mấy thằng còn lại thường chỉ góp tay góp chân chô đông vui mà thôi.

-Đcm mày.... anh em với nhau mà mày giở cái giọng đó ra là đéo coi bọn tao ra gì rồi. Con đĩ đó mày cứ để đấy, trước tiên mang cái thằng chó dám phốc vợ mày ( đm nói đéo nể nang j cả) đánh chết con bà nó đi .

-Đúng rồi, Đcm nó, đéo thể bỏ qua được....Tiếng chửi thề ủng hộ của đám thanh niên mới lớn này làm ngôi nhà như muốn toác mẹ nó ra. Thằng nào thằng đấy cũng ....điên hệt tôi khi nãy.

Tôi gật gật, đứng lên định đi luôn thì thằng T nó nói:

-Đi đâu, con bà mày điên không đấy, bây giở cả đám vác đồ sang đó nó lại tưởng cướp nó hô dân phòng tóm chết cha mày. Cứ để đến nửa đêm, lừa nó ra rồi chém có phải an toàn không.

Thấy nó nói cũng có lý, với lại chỗ này thằng nào cũng tiền án tiền sự mẹ rồi. Sểnh cái là lại tổn cả xấp của ông bà bô ngay. Thế là mãi hơn 8h tối, sau một bữa nhậu ra trò 2 AB, 2 EXT và sáu thằng thanh niên trong người nào là đao, phớ, ống túyp lao thẳng sang đất HN. Hứa hẹn 1 đêm đầy máu và nước mắt. ...



Chữ ký của trầnnhậtbảo

Tài sản của trầnnhậtbảo



Được sửa bởi trầnnhậtbảo ngày Mon Sep 05, 2011 9:17 pm; sửa lần 1.

trầnnhậtbảo
trầnnhậtbảo
Hiện:
Trứng gà
Trứng gà
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 13
Sinh nhật Sinh nhật : 12/08/1992
Bài gửiTiêu đề: Re: tự truyện.  tự truyện. I_icon_minitimeMon Sep 05, 2011 9:13 pm
Tôi vốn không uống được nhiều, nhưng đm riêng cái ngày định mệnh này thì bia rượu coi như nước lã mà thôi, càng nhiều càng ít. Mặt mũi chân tay chỗ nào cũng nóng bừng, run rẩy. Thế nên ngồi sau là chuyện tất yếu, thằng T có vẻ thương tôi lắm thi thoảng nó lại ngoái đầu lại lay lay xem tôi có chuyện gì không. Tôi chỉ gượng cười méo mó, gẩy đầu bảo nó cứ việc phóng đi. Nó nói cái mẹ gì đó, tôi nghe ù ù chả nó, nhưng cái nét mặt lo lắng kia thì....tôi đoán chắc nó cũng hơi run.

Chỉ có thằng V với H là hăng tiết vịt, thi thoảng vắng vắng là lại bênh đầu biểu diễn, rồ ga cứ loạn cả lên. Khi đoàn xe lên tới cầu Vĩnh Tuy thì Thằng H bốc liền một mạch thậm chí còn cố tình nghẹo trái nghẹo phải khiến đám người đi ngược hướng hoảng hồn áp sát vào nề. Tiếng hò hét của tụi nó làm tôi phấn khích vô cùng, máu nóng trong người càng tăng, sự e dè sợ hãi ban đầu cũng biến mất lúc nào không hay. Chỉ còn duy nhất ý niệm là phải phanh bằng được cái thằng chó đẻ hồi sáng...mà biết thế đéo nào được, có khi chúng nó ăn nằm với nhau từ lâu rồi cũng nên. Càng nghĩ, càng điên hai nắm tay càng xiết chặt tựa như bựt cả móng tay.

-Mày có số nó không, đưa tao.

Dừng xe cách khu trọ của chúng nó cả một quãng dài , thằng H ra hiệu dừng xe lại táp vào nề. Nó xuống xe, ngoái đầu hỏi. Đm, loại nó đủ tư cách xuất hiện trong danh bạ của tôi sao. Tôi vùng vằng:
-Làm c có, đcm cứ đưa tao đến đấy, rồi chúng mày đứng ngoài. Xong việc là phắn, tính toán l... j cho mệt

Lúc này thì hơi men quả thật đã ngấm sâu rồi, chân tay bộ óc cứ như là của thằng khác, chỉ muốn chém cho thằng chó chết kia một trận rồi ra sao thì ra. Thằng T vội nói:

-Điên mày, nhỡ nó bật thì với cái bộ dạng này mày chắc ăn được nó à. Cứ đưa số nó đây để bọn thằng V nó tính.

-Đm, bảo đéo có cơ mà! Tôi gần như là quát lên. Đéo hiểu tụi này nó ngán j mấy thằng sinh viên quèn đó, cứ đâm thẳng vào làm vài nhát có phải hay hơn không. Sức tụi nó nhìn mấy thứ này còn có hồn vía mà ...bật được sao.


Thấy tâm trạng tôi như vậy, chúng nó cũng không muốn tham gia gì nhiều. Thằng H lại cho xe chạy dẫn đầu. Lúc này, khi viết những dòng này tôi mới hiểu chỉ vì một phút nông nổi của mình mà gây ra đau khổ cho biết bao nhiêu người, biết bao nhiêu gia đình.....

Xe còn chưa chạm ngõ khu trọ của chúng nó thì bất chợt thằng H phanh kít lại, nó chỉ về phía con Dream vừa ngược qua làm bọn tôi ngoái đầu nhìn theo. Tôi nhận ra ngay đó chính là con bồ của mình, ra nó đi xe của thằng chó kia. Thế mà lúc tôi bảo lấy cái Wave cờ cũ của tôi sang mà dùng thì chối đây đẩy "em thích đi xe đạp hơn..." Đcm, xe đạp....xe đạp cái con mẹ nhà nó. Tôi nghiến răng, chửi đổng vài câu rồi nói với tụi nó:

-Kệ con mẹ nó, không có ở đấy càng tốt. Đỡ lằng nhằng....

Cho xe dừng lại trước cửa khu trọ, thằng H sắp đặt là chỉ có nó, tôi và thằng T vào trong, bọn còn lại đứng ngoài trông xe, không gọi thì không cần vào. Nó còn dặn thằng T chú ý tôi, đừng để tôi quá tay....Ôm cái túi đựng vợt Tenis bên trong là 4-5 con Tấu cùng phớ ngắn, ba thằng hùng dũng tiến vào. Bọn sinh viên đi lại linh cảm có chuyện không hay chạy ùa hết cả ra ngoài ngõ...thành tập đoàn hộ tống phía sau cho bọn tôi. Đm, mắt cay xè, miệng thở ra toàn hơi rượu, tôi bước đi lảo đảo vcl nhưng vừa nhìn thấy cái thằng chó đang ngồi trên thành tường gẩy Ghi-ta thì sự lảo đảo ban đầu nó lại trở nên đáng sợ vô cùng. Tôi ngay lập tức lao tới...một cú song phi thằng vào mặt nó, nó còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã ăn cả cú đạp của tôi bắn ngược về sau, bốn vó chổng lên trời.

Tiếng hét thất thanh, kêu cứu ỏm tôi bùng lên....thằng đó hai mắt hoảng sợ tột độ khi thấy thằng T và tôi rút từ trong túi ra hai cây mã Tấu . Nó nhanh chân nhảy lên rồi trong sự dìu dắt của đám bạn chạy biến về phía sau. Bọn sinh viên la hét ầm lên, nhưng đéo đứa nào dám nhảy ra can gián, chạy tới đâu là chúng né tới đó như sợ chậm 1 chút là đầu lìa khỏi cổ như trong phim vậy.

Đang say mà lại phải rượt, đm tôi càng hận nó. Thấy cái bóng nó vừa tọt vào một căn phòng lầu hai của dãy nhà là tôi lao vào chém tới tấp vào cánh cửa nhà đó. Thằng T và thằng H từ cửa sổ chửi vào...Tiếng hoảng loạn càng lúc càng trở nên ầm ĩ....đám sinh viên, người dân đổ xô vào khu đó càng lúc càng đông. Nhưng cơn điên, cùng rượu không cho phép tôi dừng lại....Cánh cửa rung lên bần bật, vài chỗ bị chém thủng một mảng. Bên trong vài thằng sinh viên khóc thét lên, kêu cứu. Riêng cái thằng chó đó không hiểu sao không thấy tiếng.

-Cái đcm mày, muốn lành lặn thì bước ra nhanh. Thằng T mặt cũng đỏ lòm, hai mắt trông không khác mắt quỷ là mấy, nhợt nhạt trắng dã. Gương mặt cũng nhăn nhéo cau có lại lại trông đáng sợ vô cùng....

Đang hăng tiết thì tự nhiên xuất hiện một Trình Giảo Kim đứng chắn trước cửa căn phòng, mặt mày mồ hôi nhễ nhại, lí nhí nói:

-B phải không? Có chuyện gì từ từ nói, bạn làm thế cái T nó biết nó buồn lắm đấy.

Tôi ngẩn người, cây đao trong tay cứ rung lên vì cơn điên bị ức chế lại. Thằng H vừa nhìn đã hiểu, nó chửi thằng luôn :

-Đm nhà em, khôn hồn thì bảo thằng chó đó ra đây cho bọn anh nói chuyện. Đcm nó, nghĩ núp váy đàn bà là xong chuyện hả. Báo cho chúng mày biết....Nó hét lên...Đcm không mở cửa ra bố thấy thằng nào bố chém chết cha thằng đó luôn đấy......


Con bé sợ đến chân tay run lẩy bẩy, nhưng vẫn đứng lỳ ở đó, giương mắt nhìn tôi như hi vọng tôi sẽ buông tay. Nhưng trái với mong đợi của nó, tôi một tay tóm lấy bả vai nó lạnh lùng quẳng sang một bên. Rồi dùng hết sức bình sinh, chọc một phát mũi đao đâm xuyên qua cánh cửa gỗ mun này. Tôi gằn giọng đe dọa:

-Thằng mặt l...hôm nay bố mày không tiếc cái gì đẻ cho loại chó đẻ như mày hiểu đàn bà của tao loại chúng mày không có tư cách...Ợ...chạm tới.

Dứt lời, tôi cùng thằng T đạp một phát thật mạnh vào cánh cửa đó, khiến bản lề bật tung ra, cánh cửa nằm im dưới nền đất, còn vênh lên một đoạn do mũi đao chống xuống.

-Đcm mày, ra đây cho bố....
Thằng H vác dao lục khắp căn phòng nhưng đéo thấy đứa nào ngoài 2 thằng chip hôi đang run cầm cập nép vào góc tường khóc ầm lên. Hỏi j đáp lung tung...T hết kiên nhẫn, nó vung đao lên phạt một cái chia hai cái bàn học của lũ này, ánh mắt dữ dội nhìn tựa như chỉ cần phân vân thêm 1 chút thôi thì chúng sẽ phải hối hận cả đời vậy.

-Đcm, tao cho chúng mày 2s để nói. Thằng chó đó đâu....

Thằng H tìm không thấy cũng quay lại, đe nẹt thêm:

-Bố mày không có thời gian đùa với chúng mày đâu. Khôn hồn khai cho nhanh....

Nhìn cái bản mặt thằng H, nó cười còn ối con đái ra máu nữa là khi nó điên, hai thằng bé bủn rủn chân tây ngồi xệp xuống, khóc rống lên, một đứa lấy hết cam đảm, chỉ về cái tủ đứng dựng ở góc bếp run run đéo nói dám nói rõ..

Tôi liếc mắt nhìn lên, để ý mới thấy ra có hai con chó đang nằm trên đó. Đcm không nói nhiều, vớ cái nồi cơm điện quăng một phát lên đó, rồi cùng thằng T chạy lại tóm sống. Thằng H gạt tôi lại phía sau, xông lên tóm cổ một thằng mà nó đoán là thằng kia. Thằng còn lại thằng T tóm, cùng lúc lôi ra phòng khách. Tôi một tay túm tóc, một tay cứ thế đấm liên tục vào cái bản mặt chó dái của nó. Thằng H và thằng T cũng nhiệt tình chẳng kém mặc cho hai con chó kêu la, van xin thế nào cũng không khiến bọn tôi dừng tay. Nhìn cái mặt rách nát của nó, nước mắt, nước mũi, máu me bê bết dính quyện vào nhau khiến tôi ghê tởm và khinh bỉ vô cùng. Loại hèn mọn này mà cũng dám xơi con bồ mình...cái đm nó, càng nghĩ càng hận con bồ mình bao nhiêu.

Cứ thế, tôi thằng T thằng H liên tục sút, đá, đập loạn cái phòng đó lên. Đến khi cái thằng chó kia nằm bệt một chỗ, đến rên rĩ cựa quậy cũng không có sức thì.....tôi nhìn nó, mắt rực lên vài tia uất hận. Đm nó, lần này về thì cũng là tù.....để nó sống nó với con bồ mình lại sung sướng bên nhau sao. Nhặt lấy con đao vứt dưới đất từ nãy, tôi tính kết thúc tất cả tại đây luôn.

-Chúng mày ra ngoài chờ tao....Cầm được con đao, tôi quay đầu nói lại với bọn thằng H.

Chúng nó ngỡ ngàng, hiểu ra điều tôi muốn làm là gì thì sợ hãi lắc lắc đầu, mỗi thằng một bên kẹp nách kéo tôi đi. Tôi vùng lên, sự giận dữ lại như núi lửa một lần nữa phun trào.

-Đm, buông tao ra. Thằng chó này.....nó sống ngày nào tao hận nó ngày đó. Buông tao ra, tao chém chết cha nó....Buông ra.....

Thằng T cũng không ngờ tôi có lúc lại điên tới mức như thế, nó đá phăng con đao ra khỏi tay tôi và lườm tôi một cái. Thằng H có vẻ giận tôi quát:

-Đm mày, thế là đủ rồi. Mày muốn mọt gông vì cái loại này sao....

-Đm, tao mọt gông chứ đéo phải chúng mày, cứ buông tao ra....Buông ra....

Cuối cùng một phút bất cẩn, tôi vùng ra được. Nhặt lấy con đao, rồi xông thẳng về cái đống thịt nằm bẹp dí ở cuối cùng kia trông tiếng hét thất thanh, ánh mắt sợ hãi hoảng hốt của đám "khán giả". Thằng H và thằng T cũng hoảng hồn đuổi theo sau...



Chữ ký của trầnnhậtbảo

Tài sản của trầnnhậtbảo


nhok_kut3_min_lovely
nhok_kut3_min_lovely
Hiện:
Gà nhà
 Gà nhà
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 200
Chủng tộc - Đặc trưng riêng Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Vampire - Tiến hóa
Sinh nhật Sinh nhật : 09/04/1997
Bạn đời Bạn đời : Rin Kagamine
Bài gửiTiêu đề: Re: tự truyện.  tự truyện. I_icon_minitimeMon Sep 05, 2011 9:16 pm
cái này you gửi link wa mềnh đọc ôy`


Chữ ký của nhok_kut3_min_lovely

Tài sản của nhok_kut3_min_lovely

Tài sản
Tài sản:


trầnnhậtbảo
trầnnhậtbảo
Hiện:
Trứng gà
Trứng gà
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 13
Sinh nhật Sinh nhật : 12/08/1992
Bài gửiTiêu đề: Re: tự truyện.  tự truyện. I_icon_minitimeMon Sep 05, 2011 9:18 pm
nhok_kut3_min_lovely đã viết:
cái này you gửi link wa mềnh đọc ôy`

phần đó chưa hết đâu hương. hứng hứng phởn phởn thì tớ viết thôi


Chữ ký của trầnnhậtbảo

Tài sản của trầnnhậtbảo


trầnnhậtbảo
trầnnhậtbảo
Hiện:
Trứng gà
Trứng gà
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 13
Sinh nhật Sinh nhật : 12/08/1992
Bài gửiTiêu đề: Re: tự truyện.  tự truyện. I_icon_minitimeTue Sep 06, 2011 11:25 am
Nhìn đống bầy nhầy nằm im bất động trước mặt, cơn đau nhức nhối trong tim tôi bùng phát như có mảnh dao cắt xé. Hai hàm răng nghiến vào nhau kêu cứ ken két, bàn tay nắm chuôi đao chặt cứng. Tôi giơ đao lên, hai mắt ngước lên nhắm hờ như thương tiếc cho một số phận sắp kết thúc. Đó chính là tôi, chứ đéo phải thằng chó đẻ kia. Nhưng đột nhiên, vùng eo truyền đến một cảm giác đau đơn vô vùng như có vật gì cắm sâu vào xé toang khoang bụng ra vậy. Chân tay, đầu óc bỗng trở nên bủn rủn yếu ớt...vô cùng. Tay nắm đao cũng không đủ sức, nó rơi cộp cái xuống nền đất. Tôi gục xuống, mắt nhắm ghiền....máu trong người như dòng suối đổ dồn vào lỗ thủng đó...Tôi nghe đâu đó tiếng thét lên kinh hãi của thằng T, thằng H.....


~~~~~~~~~~~~~

-Anh....anh...

Giữa ánh trăng vàng rọi, chàng trai trẻ ngượng ngùng trao hộp quà mà mình đã tốn bao công sức chuẩn bị cho người chàng khổ công theo đuổi, miệng lắp bắp nói không thành câu.
Cô bé nghiêng nghiêng cái đầu, mái tóc ngắn trải xuống ôm lấy gương mặt xinh xắn ngây thơ của cô. Trông cô mới vui vẻ, hạnh phúc làm sao....ánh mắt như muốn soi rõ nét ngại ngùng trên khuôn mặt cậu trai trẻ. Dường như đó là điều khác biệt lắm lắm mà cô biết về cậu. Nghịch ngợm, phá phách, hài hước....và rất thích trêu chọc cô kia mà, cớ sao lúc này cậu ta có thể đỏ mặt ngượng ngùng được nhỉ?

-Cái gì thế, ăn được không? Cô đón lấy, tính tháo dây mở hộp quà ngay tại chỗ.

-Ấy đừng! Cậu trai hết ngượng, hoảng hốt xua tay.
Cô nhìn cậu...hơi khó hiểu. Không phải quà của cô sao?

-Chờ anh về mới mở...

Cô cười, giả lả nhìn đồng hồ :
-Chừng nào anh về, cũng khuya rồi....
Khuya cái....đầu em ấy. Mới tới mà đã đuổi về là sao. Cậu nhóc hậm hực, chỉ vì món quà mà nỡ lòng phá đi cơ hội gặp gỡ riêng tư hiếm hoi này sao. Còn cả đống anh em đang ờ nhà chờ tin của cậu, cậu biết nói sao khi trở về....với chiến lợi phẩm chỉ là 1 câu cám ơn. À mà cô bé nào có ơn nghĩa j đâu....cậu chán nản, miệng mấp máy tính than vãn thì....
-Cảm ơn vì món quà nha. Sao tự dưng tốt bụng thế...Em nhớ anh cũng biết sinh nhật em là tháng 5 kia mà. Còn 3 tháng....

Cậu trái đầu như muốn nổ tung, không phải cô nhóc định bảo không biết hôm nay là ngày gì đó chứ. Trời ạ, nếu ...biết cô có trả lại quà không. Người cậu bỗng nhiên như trúng cơn gió lạnh, run rẩy thấy rõ...hai ngón tay cứ vân vê lấy nhau.

-Sao vậy...!Cô nhóc lay lay bờ vai cậu trai trẻ. Ánh mắt rất đỗi trong sáng, ngây thơ....cứ như là thật sự không biết mình vừa dọa ma cậu nhóc vậy.

Bao nhiêu kịch bản cho lần tỏ tỉnh đầu đời, thế là coi như sụp đổ hết. Cậu cắn chặt răng vào môi, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên. Lúc sau, không thấy cô bé nói gì, cậu tò mò, e thẹn nghểnh cái mặt lên thì....:

-Đừng...đã bảo .....

Cô bé đúng là con quái vật trong lòng cậu, không lúc nào khiến cậu có thể bình yên được một chút cả. Cậu giận cô bé thật, dừng lại hành động của mình hừ ra một hơi rồi tính quay đầu bỏ đi.

-Gì? Giận hả, cho giận luôn nè....Cô bất ngờ kéo tay cậu bé lại, thơm lên má cậu. Rồi mỉm cười....trong khi cậu.....tê liệt đứng im như tượng. Cái mặt ngơ ngác , miệng há hốc không khép vào nổi. Chỉ đến khi gió lùa vào khô cả miệng, câu mới ngậm lại, sờ tay lên má, ánh mắt vui mừng sung sướng nhìn cô bé. Câu biết....cậu biết phải làm gì rồi:

-Anh.....Yêu......Em!!!!!!Cậu hét lên

Anh......yêu......em.................Anh ........yêu.......em........

Câu ôm miệng bắc thành loa hét lớn lên, vừa hét vừa chạy xung quanh cô bé. Kinh tởm gấp tỷ lần cái kề hoạch hôn nhẹ lên trán mắt nhìn thẳng....j j của thằng V. Cậu thành công rồi, thành công bằng chính sự im lặng ngượng ngùng của mình.....

Cậu nắm tay cô bé, cảm nhận sự mềm mại mát lạnh từ đôi bàn tay nhỏ xynh, trắng ngần đó truyền lại, cả người cậu "nâng nâng" một cảm giác khó tả. Hạnh phúc dâng trào, cậu nắm tay cô chạy một mạch trên đoạn triền đê lộng gió. Từng cọng hoa cỏ may bám lấy ống quần của cả hai...nhột nhạt, đầy kích thích. Cô bé cũng vui vẻ, bàn tay cũng xiết chặt lấy bàn tay....Hạnh phúc không nói thành lời....Họ dừng lại và nhìn nhau....Ngày đầu tiên của một tình yêu tội lỗi bắt đầu như thế....



Chữ ký của trầnnhậtbảo

Tài sản của trầnnhậtbảo


trầnnhậtbảo
trầnnhậtbảo
Hiện:
Trứng gà
Trứng gà
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 13
Sinh nhật Sinh nhật : 12/08/1992
Bài gửiTiêu đề: Re: tự truyện.  tự truyện. I_icon_minitimeTue Sep 06, 2011 9:11 pm
Ngày Valentine năm đó gió rít từng cơn lạnh thấu xương, nhiệt độ xuống tới 14-15 độ, ấy thế mà chỉ với chiếc áo gió mỏng manh và bàn tay ấm áp của của cô bé cậu có thể chống lại cả một mùa đông giá lạnh. Cậu dắt tay cô bé, mải miết chạy về phía trước với nụ cười thường trực trên môi. Cậu không ngờ rằng bản thân mình lại trở thành nạn nhân của cái kế hoạch cưa cẩm nàng mà cậu và mấy ông mãnh vạch ra….Cảm giác cho cậu biết cậu yêu cô bé biết bao….có thể hi sinh tất cả để gìn giữ nụ cười ngây thơ thánh thiện như thiên thần kia.

Cả tối hôm đó, cậu ngủ không được. Trong đầu hiện lên toàn hình ảnh tươi đẹp về cô bé…về những tháng ngày còn tươi đẹp hơn với cô bé trong tương lai. Bỏ bẵng cả những công việc thường ngày…cậu chìm vào giấc mộng. Không là chìm vào cơn ác mộng…cơn ác mộng kéo dài đến giờ vẫn chưa lúc nào dứt trong tâm hồn cậu bé……..

~~~~

Khó khăn lắm tôi mới kéo được vành mắt lên cao một chút….thứ ánh sáng nhạt nhẽo của căn phòng cũng khiến tôi nhăn nhó lại. Bên tai là tiếng thở đều đều của một ai đó, tôi cố quay đầu nhìn sang. Mái tóc dài trải ra trên tấm nệm trắng muốt, lấm tấm có vài sợi bạc….Cổ họng nghẹn đắng, tôi ú ớ nhưng phát hiện ra miệng bị ống thở chụp kín rồi. Nước mắt vô tình tràn ra….Xung quanh một màu trắng toát, lạnh lẽo cô hồn đến tột đô. Tôi cố tìm kiếm những hình ảnh tươi đẹp về em, về những tháng ngày hạnh phúc tưởng như bất tận của cả hai, về đôi môi mềm ngào ngọt, về mái tóc trơn mượt thơm ngát, về làn da trắng mịn thơm tho….để xoa dịu những nổi đau cả tâm hồn lẫn thể xác của mình. Bỗng một sự động chạm nào đó vào vết thương trên bụng khiến tôi đau thắt lại, phát ra tiếng kêu đủ lớn để thức tỉnh mẹ….


-Trời ơi….con tôi…..con tỉnh rồi hả con….Con ơi là con…hu hu hu….Vừa tỉnh giấc, mẹ nghẹn ngào xúc động khóc ầm lên. Bao tình cảm dồn nén bấy cho đứa con bất hiều này vội vã trào ra, khiến sống mũi tôi thấy cay cay. Mẹ…mặc tôi có xấu xa đến đâu cũng vĩnh viễn không bao giờ phản bội tôi. Ít nhất đó cũng là niềm an ủi lớn với tôi lúc đó.


Vuốt ve cái trán, xoa xoa mái tóc khô bết của tôi mẹ nhìn tôi lắc lắc cái đầu, nước mắt chảy dài trên mặt mẹ. Mẹ im lặng…nhưng tôi biết ẩn sau những giọt nước mắt đau xót kia là một ngàn lời trách móc oán hận của mẹ dành cho tôi.


Tôi nhắm mắt không dám đối diện với mẹ, tôi không muốn thừa nhận mình sai….nhưng rõ ràng với mẹ thì tôi luôn luôn là một đứa con hư….luôn làm bà buồn khổ. Tiếng bước chân nặng nề tiến lại, mẹ vội vã ra cửa đón hai ý tá kéo theo một xe đồ dụng cụ cùng một lão bác sĩ đứng tuổi. Họ ra hiệu cho mẹ im lặng, lão bác sĩ sờ nắn, xem xét giác mạc nhịp tim, áp huyết rồi hài lòng…đứng dậy. Khuôn mặt mẹ cũng vì thế giãn ra rất nhiều…họ xì xào điều gì đó mà tôi nghe không rõ rồi rời đi.



Chữ ký của trầnnhậtbảo

Tài sản của trầnnhậtbảo


trầnnhậtbảo
trầnnhậtbảo
Hiện:
Trứng gà
Trứng gà
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 13
Sinh nhật Sinh nhật : 12/08/1992
Bài gửiTiêu đề: Re: tự truyện.  tự truyện. I_icon_minitimeSun Sep 11, 2011 6:53 pm

Đúng lúc đó, khi dõi theo bước chân của lão bác sĩ thì ánh mắt tôi phát hiện ra nỗi đau vừa dịu đi của mình chợt bùng lên dữ dội. Hài hàm rằng nghiến chặt vào nhau, hơi thở nặng nề đứt quãng, cả người rung lên, ánh mắt sắc bén giận dữ….Em với bộ mặt nhợt nhạt, mái tóc xõa bơ phờ, hốc mắt thâm tím lún sâu trên tay là một túi đồ khá lớn…cũng kinh ngạc nhìn tôi. Vừa thấy em chạy lại…Tôi vội gồng nửa người dậy, giận dữ như muốn xé xác em ra vậy. Mẹ vừa nhìn thấy còn chưa hiểu rõ nguyên nhân tại sao tôi lại đối xử với em như thế nhưng cũng vội kéo em ra ngoài, ánh mắt xót xa của cả hai ngoái lại nhìn làm tôi như muốn chết đi. Con bà nó tại sao cùng một ánh mắt mà trong tôi lại sinh ra hai cảm giác trái ngược nhau đến vậy. Một khiến tôi hối hận, đau lòng một khiến tôi căm phẫn muốn san bằng tất cả.

Tình yêu với đàn ông như tôi mà nói…chính là một loại độc dược mạnh nhất để tha hóa bản chất.






Như đầu câu chuyện tôi đã nói, đàn ông ai chả có sẵn máu liều. Liều như loại tôi là “lầm lì xì ra khói” nên sẽ gây bất ngờ kinh ngạc cho nhiều kẻ. Ngày đầu tiên phát hiện ra con quỷ tiềm đang ngự trị trong tôi, em cũng dùng ánh mắt xót xa, luyến tiếc đó để nhìn. Nhưng với tôi thì đó lại như sợi xích để trói chặt con quỷ đó lai…hoàn toàn ngược lại với ánh mắt khi nãy. Dối gian, giả tạo….


Trường cấp 3 tôi và em cùng học là một mái trường nổi tiếng với các vụ đánh đấm, chém giết đẫm máu của tỉnh. Lớp tôi thì càng không phải nói nhiều, máu yêng hùng còn ngấm sâu vào cả đám nữ sinh. Một ngày mà không có vụ gì để cho chúng nó “giải quyết” thì lại y như rằng quay ra cấu xé nhau….nhưng không vì thế mà mất đi tình đoàn kết giữa các thành viên. Ví như hôm tôi và thằng T chuẩn bị vác dao chém nhau thì…..con K chạy vào khóc ầm lên bảo thằng V ( bồ nó) bị úp khi cả hai cùng nhau đi WC ( nam nữ cách nhau có….nửa mét thôi). Thế là cả tập đoàn gần hơn ba chục mạng vội vã kéo đi, tiếng ồn ào vội vã khiến những lớp chúng tôi diễu hành qua sung sướng ùa theo. Chỉ một loáng thôi mà đằng sau ba chục “dũng sĩ” là cả một tập đoàn chym lợn không dưới 2 – 3 trăm thành viên. Đó cũng chẳng phải là điều gì to tát trong cái trường này. Vừa nhìn thấy “tiếp viện” thằng V từ chỗ nằm bẹp dí chụi đòn liền bật dậy như tôm đạp bay một thằng nhỏ con nhất của đám đang hội đồng nó rồi chạy lại phía bọn tôi.


Nhìn cái bộ dáng lấm lem, cả người bùn đất bê bết thằng nào cũng điên tiết chửi ầm lên, mặc mẹ cái bọn kia nó thuộc phe nào nhóm nào trong trường. Thằng H hùng hổ lao tới cái thằng vừa bị thằng V đạp đấm tới tấp, bọn kia cũng không thường lao đến bảo vệ ngay.


Thủ lĩnh ( là thằng H) tham chiến rồi thì binh tôm, tướng tép như tụi tôi còn chờ gì nữa….lập tức xông tới cứ thế mà đấm đá, sút đạp…..Khunh cảnh hỗn loạn lại lập tức trở nên bình lặng, bình lặng bởi xung quanh lũ chym lợn đã khép kín vòng vây tạo thành một “sân vận động”
nhỏ cho các vận động viên đua tài…Tiếng la hét, cổ vũ lẫn tiếng sợ hãi bùng lên khi một thằng của đám khối trên vừa đánh thằng V chạy từ nhà vệ sinh ra dắt theo một cây phớ dài dằng dẵng, lưới sắc lẻm tưởng như có thể thái sắt như thái bùn. Bọn tôi vừa thấy vội vã tách ra ngay…thằng chó đó đéo hiểu tại sao lại nhằm tôi mà đuổi. Đcm, quả thật vừa nhìn thấy nó xách đồ tôi đã hốt lắm rồi, thấy nó lại nhằm mình lao tới lại càng hốt hơn….luống cuống những cũng nhanh chân bỏ chạy. Vừa nãy mình có đấm nó phát nào hiểm không mà càng thấy tôi chạy, nó càng điên tiết, chủi loạn lên, không một chút nghỉ ngơi. Đám bạn tôi thì khỏi nói, hoảng *** ra luôn. Thằng H và thằng T và vài thằng nữa thấy thằng chó kia có vẻ đéo chịu buông tha tôi thì cũng cấp tốc chạy theo. Đcm, từ sân sau tôi chạy bắn qua sân trước những mong nó ngán mà dừng chân ấy thế mà nó vẫn cứ đuổi như một con chó điên. Cảnh tượng một thằng vác phớ rượt chém bỗng nhiên trở thành chủ đề hót, trống trường chưa đến giờ nhưng cũng vội vã vang lên. Mấy gã đầu đất đó những tưởng làm thế có thể dẹp tan cuộc chém giết này…nhưng nhìn khắp các cửa sổ hành lang của 3 dãy nhà 3 tầng này thì điều đó gần như không có một chút ý nghĩa nào cả. Trên dưới tám ngàn con mắt hau háu dõi theo từng bước di chuyển của chó điên và tôi. Tâm hồn tôi lúc đó thì treo ngược cành cây rồi, tâm trí đâu mà thưởng thức sự “mến mộ” của chúng bạn dành cho mình chứ. Cứ phăm phăm chạy…nó cứ phăm phăm đuổi. Đm giống chó....nó không biết động vào tôi ngày hôm nay thì dù nhà bố nó có làm tướng thì mai cũng phải cút khỏi cái trường này hay sao?


Mấy lần ngoảnh đầu lại là mấy lần suýt đái ra quần bởi khoảng cánh gần đến mức chỉ chém một nhát là đéo biết còn là người nữa không, tôi cố lách léo xung quanh mấy cái gốc phượng, cũng cầm cự được một lúc. Bỗng thấy trông bồn có chục viên gạch xếp chồng, có lẽ do mấy cha xây bồn bữa trước lười dọn. Thế là hai tay hai viên, nhắm thẳng mặt nó mà tương….Nó cũng đéo ngu, nấp ngay sau bóng cây rồi vụt qua bồn xông tới…khoảng cách quá gần, lại đéo kịp nhặt gạch tương tiếp tim đập thình thịch nhìn nó sắp chém tới…..



Chữ ký của trầnnhậtbảo

Tài sản của trầnnhậtbảo


Sponsored content
Hiện:

Bài gửiTiêu đề: Re: tự truyện.  tự truyện. I_icon_minitime



Chữ ký của Sponsored content

Tài sản của Sponsored content

tự truyện.Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: 

Fanwork

 :: 

Write

 :: 

Fanfiction

-
Đầu trang
Giữa trang
Cuối trang
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất