| Neko_chan Sora
| Tổng số bài gửi : 2359
|
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Linh thú - Tiểu Huyền Miêu
|
Sinh nhật : 19/09/1998
|
Bạn đời : Shin-i
|
| | Tiêu đề: [Fanfiction] [KHR] Illusion Fri Jun 17, 2011 8:31 pm | | | | | | | Author: Neko_chan Fandom: Kateikyoushi Hitman Reborn Disclaimer: Các nhân vật trong truyện thuộc về Amano sensei Pairing: Only 6927 Categories: Shounen ai, Romance, Angst [!?] Rating: T Warning: OOC
Illusion
Những vệt nắng đầu tiên của một buổi sớm mai từ từ buông xuống, êm dịu phủ lên khung cảnh một màu vàng mơ nhàn nhạt ấm áp. Nắng ngọt và mộc mạc, vương lại trên những tán lá xanh rì tươi tốt, pha màu ngọc bích. Cảnh vật trong ánh nắng dường như đang trở nên hiền hòa hơn, ngay đến cả ngôi bệnh viện to lớn và trắng bệch ảm đạm này cũng đã có thể thêm phần sức sống.
Khi buổi sáng này bắt đầu, thì đó cũng là lúc Tsunayoshi Sawada, bệnh nhân phòng số 27, bước xuống tầng và dạo quanh khuôn viên như thường lệ. Mái tóc nâu của cậu nhìn qua khung cửa sổ hửng nắng, đôi mắt chân thành và tĩnh lặng, và đôi môi thì lúc nào cũng đọng lại một nụ cười.
“Cậu lại đi bộ đó à, Tsuna?” – Cô y tá trẻ đi qua, tươi cười và nói với cậu. Ở người thiếu niên mảnh khảnh này, luôn có một thứ gì đó khiến mọi người ở đây không thể không mỉm cười khi đang đứng đối diện, dù rằng giấu sau đó vẫn là cái nhìn ái ngại và đầy thương cảm cho một bệnh nhân trẻ tuổi đến vậy.
“Vâng.” – Tsuna đáp, khi đang đi trên hành lang của bệnh viện. Một nơi luôn phảng phất mùi thuốc và hóa chất trong không khí, vang lên trong mỗi phòng là những tiếng rên rỉ đau đớn hay là những dụng cụ y tế va vào nhau lạnh ngắt, thì thực sự, một người như cậu không nên ở đây. Nhưng cậu vẫn đang ở đó, và vẫn đang mỉm cười.
Một buổi sáng đẹp trời như vậy, thì cậu nên mỉm cười. Vì cậu sắp gặp lại người đó.
Sau khi đi dạo một vòng quanh khuôn viên, Tsuna dừng lại và ngồi lên một băng ghế dưới tán cây, cảm nhận rõ ràng từng tia nắng ấm đang ôm lấy mình. Trong sân cũng có vài người bệnh, đang nghỉ hoặc đang tập thể dục, cùng với sự giúp đỡ tận tình và ánh mắt nhẫn nại của những người y tá, bên cạnh là những chiếc xe lăn, những bịch truyền nước biển, những đau đớn. Là bệnh viện, hai từ mà khi nghe ai cũng không khỏi cảm thấy khẽ chạnh lòng.
Tsuna gắng nén tiếng thở dài.
“Oya, cậu đợi ta sớm hơn ta nghĩ đấy, Tsuna-kun.” – Một thanh âm thấp trầm bỗng từ đâu vang lên, ranh ma nhưng cũng rất dịu dàng.
Không chút ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện đột ngột của người thanh niên mới đến, đôi mắt Tsuna quay lại ánh lên vẻ vui mừng, tay gõ gõ vào phần ghế đá bên cạnh:
“Anh đến rồi, Mukuro. Ngồi đây đi.”
Người con trai tóc xanh thẫm ngồi xuống bên cạnh cậu, đôi mắt hai màu điềm tĩnh nhìn người con trai đối diện và hỏi:
“Ở bệnh viện như thế nào?”
“Cũng tốt. Các bác sĩ và y tá rất nhiệt tình và chu đáo với tôi.” – Tsuna đáp, tay bâng quơ hứng những vụn hoa rụng theo làn gió. – “Nhưng tôi vẫn thích ở nhà hơn. Có anh, có mọi người, có tiệc và vui chơi.”
Mukuro yên lặng, không biểu hiện một chút cảm xúc gì, hoặc giả như hắn có chau mày vì cậu không nhớ tới nhiệm vụ, chiến đấu và áp lực khi trở về Vongola, thì ngay lúc này đây, Tsuna cũng chỉ cảm thấy sự bình yên và nhẹ nhàng từ hắn, khi dựa đầu lên vai Mukuro, cho hắn xoa mái tóc mềm mượt rối xù của cậu.
“Tôi chỉ muốn mãi được như thế này thôi.”
Tsuna lim dim mắt, gương mặt thanh bình nhẹ nhõm không chút âu lo như trẻ nhỏ. Bên cạnh cậu, Mukuro khẽ mỉm cười, gục hẳn cằm lên tóc cậu, và hắn khẽ thì thầm.
“chỉ cần cậu muốn— ”
Chỉ cần tôi muốn.
Tsuna tỉnh dậy trên băng ghế, dù cho Mukuro đã bỏ đi trước nhưng cậu vẫn cảm thấy rất ấm lòng. Mukuro, hắn sáng nào cũng đến ngồi cùng cậu vào mỗi buổi sáng sớm, không một lần nào trễ hẹn. Dù cho trời có mưa hay tuyết rơi, chỉ cần cậu đến, thì sẽ luôn thấy Mukuro xuất hiện.
Tsuna bước về phòng với tâm trạng vui vẻ. Ở cửa phòng cậu đã có hai người đợi sẵn. Là Gokudera và Yamamoto. Tsuna nheo mắt cười, tay vẫy lên cao ra dấu hiệu chào.
“Juudaime, chúng tôi đến thăm ngài đây.” – Gokudera hào hứng hét to, sung sướng ra mặt khi thấy Đệ Thập của họ vẫn khỏe mạnh và tươi tắn.
“Cám ơn. A, hai người lại bày vẽ rồi.” – Tsuna khẽ tắc lưỡi khi họ đã vào trong phòng, trong lúc Yamamoto bày hoa quả và bánh trái lên đĩa. Gokudera thì ngồi cạnh Tsuna, hỏi thăm sức khỏe cậu lia lịa [làm Tsuna đáp không kịp] rồi anh mỉm cười nói:
“Ngài lại vừa đi dạo buổi sáng về à, như vậy rất tốt cho sức khỏe đó. Cố lên rồi ra viện nhé Juudaime.”
“Ừ, tớ cũng vừa gặp Mukuro ở khuôn viên. Ngày nào tớ cũng gặp anh ấy sau khi đi dạo.” – Tsuna đáp, miệng vẽ một nét cười hạnh phúc.
Trong phút chốc, vẻ mặt Gokudera và Yamamoto thoáng trở nên khó hiểu. Tsuna thấy vậy vội vã nói:
“A, anh ấy không chiếm đoạt thể xác tớ đâu. Xem nè, nếu muốn thì tớ đã chẳng còn ở đây rồi.”
Rồi cậu gập gập khuỷu tay như muốn nói tớ vẫn điều khiển được cơ thể mình mà. Yamamoto ngập ngừng:
“A… bọn tớ không phải ý đó…”
Ánh mắt Gokudera đột ngột tối sầm lại rồi anh chạy vụt ra khỏi phòng, Yamamoto luống cuống đuổi theo, miệng rối rít nói với cậu con trai tóc nâu đương ngơ ngác trên giường:
“Xin lỗi, bọn tớ có việc về trước đây. Mai sẽ lại qua thăm cậu.”
Tsuna lo lắng nhìn theo, rồi cậu cũng nhanh chóng quên đi rồi vớ lấy mấy ví thuốc trên bàn uống theo chỉ định. Những viên thuốc cậu chưa bao giờ biết tên.
Ở bên ngoài Gokudera đang vô cùng tức giận và đau khổ. Anh đấm mạnh tay vào tường, mặc kệ Yamamoto đang ra sức khuyên nhủ. Anh gào thét, giận dữ với chính bản thân mình. Tất cả như một làn sóng dữ dội tát vào mặt, giằng xé và xoáy nát cả tâm hồn.
“KHÔN NẠN!” – Bàn tay khẽ rỉ máu nhưng Gokudera không để tâm, Yamamoto nhìn anh, rồi lại nhìn về phía phòng Tsuna. Một cái nhìn chua xót. – “Rốt cuộc thì tôi vẫn không thể bảo vệ được Đệ Thập! CHẾT TIỆT! Tôi không xứng đáng làm cánh tay phải của ngài ấy!”
“A… Mẹ kiếp…
Tôi vẫn không thể nào nói với ngài ấy rằng…
MUKURO, ĐÃ CHẾT RỒI!
HẮN ĐÃ CHẾT RỒI!”
Tsuna trong phòng khẽ mỉm cười.
Chết rồi!
Cậu đang nghĩ về buổi gặp ngày mai với Mukuro.
Không còn nữa…
Và cậu lại ngủ.
Tsunayoshi Sawada, 21 tuổi, bệnh nhân tâm thần, phòng số 27. Luôn luôn tưởng tượng ra hình ảnh của một người con trai đã chết như thể anh ta còn sống, và tự đánh lừa bản thân rằng đó là thật. Có lẽ sau cái chết của Mukuro, cậu đã hoàn toàn đánh mất hết hy vọng vào cuộc sống. Nhưng dù sao, ảo ảnh vẫn mãi mãi chỉ là ảo ảnh. Chỉ là, đối với cậu ấy, thì sống trong ảo ảnh là tốt hơn chăng, khi mà bỏ lại những nỗi đau và lời thề trói buộc, ít nhất thì trong ảo ảnh, Mukuro vẫn luôn ở đó. Và vẫn luôn đợi cậu vào những buổi sớm mai. Lặng lẽ bên nhau những giây phút an bình.
Khi nói về những điều này, nó thực sự giống như một ngọn gió thoảng u hoài, nhẹ hẫng và thanh thanh, không gì có thể khiến nó dừng chân lại, dù cho đậu lại trên một tán cây xanh rì rất hạnh phúc, thì nó vẫn phải tiếp tục tung mình bay đi. Về vô định.
Vì đâu ai biết, ngày mai của mình sẽ như thế nào.
End (1h10’ 11/06/2011)
| | | | |
|
| Ishimaru_07 Gà chọi
| Tổng số bài gửi : 386
|
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Vampire - Lai
|
Sinh nhật : 07/12/1996
|
| |
| Hikyo-kun Violent Uke ♥
| Tổng số bài gửi : 7929
|
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Vampire - Prince
|
Sinh nhật : 18/12/1990
|
| | Tiêu đề: Re: [Fanfiction] [KHR] Illusion Sat Jul 02, 2011 7:48 am | | | | | | | Nói chung là rắc rối lắm 59 có 1 lời hứa là sẽ trở thành 1 ng bảo vệ 27 vì 27 đã cứu giúp 59 Đại loại vậy! P/S: 27 là đệ thập nhà Vongola!
| | | | |
|
| Sponsored content
| | |