Tittle : Trà Xanh và C2( chả biết đặt tên thế nào đành lấy tên 2 đất nước có trong fic ~^^)
Author : Victini
Disclamer : Clamp
Raiting : Cấm trẽ em không bít đọc Ngưng dài hạn hơn cả dài hạn
Pairing : SyaoranxSakura; TomoyoxEriol Note: Không có post từ chỗ này sang chỗ nọ mà không xin phép, nếu có thì được xem như là "1 tên trộm chất xám" (nói zậy thôi chắc không có ai thích fic này T_T)
p/s Vì đây là fic đầu tay của Vic cho nên có gì không được như ý mọi người đóng góp để giúp Vic dần hoàn thiện hơn về việc viết fic.Mong mọi người giúp đỡ ạ.
chap 1:
CON-KHÔNG-ĐỒNG-Ý! – (Trời ơi trời mới sáng sớm cái giọng con nào bài hãi thế)
+Sakura: Bà câm lại nha con mắm Tác giả kia +Tác giả: Nè nè tui dựng nên bà chị đó nghe chưa +Sakura: Xì không thèm cãi với bà, mà sao bà để cho tui kết hôn với cái thằng hoàng tử lạnh lùng của cái xứ Trà xanh đó hử….! +Tác giả: Từ từ nào cô bạn, mọi việc chưa xong mà…
_Con yêu à, con nghe cha nói n….- Đức vua chưa kịp nói hết câu thì:
_Nghe cái gì con mới có 18 tuổi mà kết hôn cái gì.
_Con à, nước Trà Xanh và nước C2 chúng ta từ trước giờ vẫn là bạn bè, đức vua của nước Trà Xanh và ta đã là bạn từ rất rất rất rất…… rất rất (hết chưa ông) rất nhỏ. Hai chúng ta đều muốn tác hợp hai nước lại làm một, cho nên con phải lấy hoàng tử của nước Trà Xanh thôi con ạ.
_Aish, con khổ cha ghê. Thôi được, nhưng cha phải kêu bà tác giả làm sao cho cái thằng hoàng tử nước Trà Xanh đáng yêu một xí được không hử?
_Ờ ờ được rồi. – Vừa nói dứt lời, ông quay về phòng mình và đóng cửa lại (đố mấy bạn ổng làm gì trong đó, tí tớ sẽ cho biết) Nói về phần Sakura, cô ấy nửa buồn nữa vui bỏ về phòng.
+Tác giả: Thích con người ta thấy mồ thì nói đại đi há há! +Sakura: Bà im, bà im có ai nói bà câm hông, bực mình hà!
Xong phần nước C2, chúng ta vượt sông vượt núi đến lâu đài của nước Trà Xanh nhé.
CHA-NÓI-CÁI-GÌ! –( lại thêm 1 cái thằng bài hãi, hôm nay ngày gì thế này)
_Con phải đi cưới cái con nhỏ ốm yếu, gầy guộc, giang hồ tên là Sarura hả….
_Con à… là Sakura.
_Nó tên gì con không quan tâm, con mới có 20 tuổi thôi mà sao con lại phải làm đám cưới rồi chứ…
_Con yêu, bình tĩnh lại nào, để cha nói con nghe nước C2 và nước Trà xanh chúng ta từ trước giờ vẫn là bạn bè, đức vua của nước C2 và ta đã là bạn từ rất rất rất rất…… rất rất (2 ông này đúng là bạn tri kỉ) rất nhỏ. Hai chúng ta đều muốn tác hợp hai nước lại làm một, cho nên con phải lấy công chúa của nước C2 thôi con ạ.
_Hừ, con sẽ chìu ý cha nhưng mà cha kêu bà già tác giã làm sao cho cái buỗi đám cưới của 2 đứa con nhanh nhanh dùm cái nghen!!
_Rồi rồi – nói rồi ông lại bỏ vào phòng( giống ông kia)
Còn về mặt Syaoran thì bay nhãy chạy vào phòng.
+Tác giả: Ớ, cái này vui thật, cái tên này giống cái con kia. +Syaoran: Bà vừa nói cái gì, tui giống con nào, bà đừng nói là con Sarura nha, tui băm thịt bà ra đó. +Tác giả: Rồi rồi, tui im T_T (cha đẻ của 2 đứa nó mà bị 2 đứa nó bắt nạt *thầm rủa*.
À còn cái vụ 2 ông vua Vic nói cho nghe, 2 ổng đi vào phòng khóa cửa lại rùi…. Nhảy múa ì xèo, đập chén, la hét vì vui sướng ở trong phòng khiến tùy tùng sợ hãi núp mình sau tấm màn.
Ngày lại ngày trôi qua, Sakura thì cứ vởn vơ đi dạo trong vườn hoa của lâu đài mình. Còn Syaoran thì tập võ, học văn. Cho đến cái ngày định mệnh khiến 2 người ngặp nhau.
_Nè nè Tomoyo, cậu biết không, tớ thích hoa anh đào lắm đó, nó có cùng tên với tớ - vừa nói Sakura vừa nắm tay Tomoyo và nhìn lên cây anh đào trong vườn.
_Hì – cười nhẹ, Tomoyo nói tiếp – cậu nhớ ngày chúng mình gặp nhau cũng dưới cây anh đào này không? Lúc đó tớ đụng phải cậu lúc đi hái hoa dại đó.
_Ừm, tớ nhớ, nhớ rất rõ là khác. Cả hai cùng nắm tay nhau và lại nhìn lên cây hoa anh đào
_À này, Tomoyo hôm qua tớ thấy một con vật lạ lắm, nó có cánh nữa ( biết con gì hông :D) lại đây tớ cho cậu xem. – Sakura nắm chặt tay Tomoyo rồi dắt Tomoyo đi. Họ đi về phía khe núi, đến nơi Sakura chỉ:
_Kìa cậu nhìn đi
_Đâu?
_Đó, màu vàng đó.
_Ờ ờ, nhìn nó lạ quá hen, cậu đặt tên cho nó chưa.
_Ừm vì tớ rất thích ăn cá rô cho nên tớ sẽ gọi nó là Kero- chan nhá , cậu thấy thế nào.
_Uh, được đó, tớ thích cái tên này – mắt Tomoyo sáng rực lên- cậu đúng là Sakura!
_Thế cậu nghĩ tớ là ai.
Rồi Tomoyo ẵm Kero lên và 2 người vừa đi vừa nói vui vẻ, bất ngờ:
_Áááááááá…Tomoyo!!!
_Sakura-chan!!!
Sakura mãi nói chuyện không nhìn đường đã bị té xuống vách núi
Tomoyo từ từ trượt xuống vách núi, rồi đỡ Sakura dậy:
_Sakura-chan cậu tỉnh lại đi Sakura-chan, đừng làm tớ sợ Sakura-chan.
_To…o..moyo…Tớ…không….sao… - giọng Sakura yếu dần rồi cô ấy ngất đi trong tiếng khóc và tiếng gào thét của Tomoyo, bỗng có tiếng nói phía sau lưng Tomoyo:
_Này! Cô làm gì mà la hét om xòm thế. Nức nỡ Tomoyo trả lời:
_Sakura…bạn tôi…té từ vách núi xuống…
“Sakura”cái tên làm Syaoran như có một luồng điện chạy qua người. “Đây là Sakura mà cha mình nói sao”- Syaoran thầm nghĩ “Cô ấy… đẹp quá…Mái tóc màu nâu nhạt, môi màu hồng đào…”
_Này anh gì ơi, anh gì ơi!
Tiếng nói của Tomoyo làm Syaoran giật nảy mình:
_Có chuyện gì thế?
_Anh có thể… mang cô ấy về lâu đài được không? Tôi xin anh đấy!
Syaoran nhè nhẹ gật gầu rồi bế Sakura lên Trên đoạn đường:
_Anh tên gì thế?
_Tôi là Syaoran, hoàng tử của nước Trà Xanh.
_À, thì ra anh là hôn thê của Sakura-chan.
_Còn cô?
_Tôi là Tomoyo, là bạn thân của Sakura.
_Này! Khi Sakura tỉnh lại, cô không được nói là tôi đã mang cô ấy về nhà được không?
_Ừh!
_Tôi không muốn cô ấy biết cái tên mà cô ấy nói là “lạnh lùng” đã mang cô ấy về nhà.
_Để cảm ơn anh, tôi sẽ không tiết lộ chuyện này cho Sakura biết.
_Cảm ơn cô
Có sai sót xin giúp đỡ vì đây là fic đầu tay mà hình như nó chỉ toàn lời thoại, chap sau sẽ cố gắng ~^^
fic này dìm hàng ác chiến luôn đó cháu, nhưng cuối cùng cũng lại mang thần thái đúng của mình kịch bản được, dẫn truyện tốt nhưng không nên đưa bản thân vào quá nhiều ~ ấn tượng cái tên fic ghê btw, chờ chap tiếp theo của cháu iu
Con phải đi cưới cái con nhỏ ốm yếu, gầy guộc, giang hồ tên là Sarura hả….
->Syaoran hay ghê nhỉ, Sakura có ốm yếu, gầy guộc, giang hồ đâu = ="
Trích dẫn :
Nhảy múa ì xèo, đập chén, la hét vì vui sướng ở trong phòng khiến tùy tùng sợ hãi núp mình sau tấm màn.
->ôi trời sao hai ông vua này vui mừng mà ko ra phong cách một đức vua vậy = =", làm đám tùy tùng sợ luôn rồi kìa
Trích dẫn :
“Sakura”cái tên làm Syaoran như có một luồng điện chạy qua người. “Đây là Sakura mà cha mình nói sao”- Syaoran thầm nghĩ “Cô ấy… đẹp quá…Mái tóc màu nâu nhạt, môi màu hồng đào…”
-> ha ha, giọng điệu thay đổi đột ngột khi gặp nhau, Syaoran mê Sakura ùi hả =))
công nhận fic này hài thiệt, chỉ có điều là nội dung sao mà nhanh dzậy chài haiz ps: mấy cô ngừng spam ngay, mún nói j qua nhà spam hum nào rảnh tui del hết mấy bài kia
_Quái vật đúng là quái vật – Rồi Touya bỏ chạy trong cơn tức giận của Sakura
_Đứng lại, anh hai, đứng lại !!!!!
Cã cái lâu đài ầm ầm tiếng bước chân (đúng hơn là chạy) của 2 anh em. Sau một hồi truy đuổi…
Sakura tựa lưng mình vào gốc cây
_Phù phù phù! Mệt đứt hơi, cái ông Touya này!
_Sakura, cậu chạy nhanh thật, anh Touya bị đau chân rồi đấy, mà cậu vẫn không sao khâm phục cậu thật *Cười* - Tomoyo ngồi cạnh lau mồ hôi cho Sakura.
_Có gì….đâu…Tomoyo, chuyện…thường ý….mà.
Còn về phần Touya.
Lăn ra giường
_Con bé này! Thật tình làm đau cả cái chân sau này rút kinh nghiệm không đua với nó nữa! Trời nắng chang chang mà nó bắt mình chạy cả cái cung điện này….
Thở lại thêm một lần nữa, Touya nghe có tiếng mỡ cửa:
_Touya, chân cậu đã đỡ hơn chưa?
_À, Yukito, chân tớ đã hơn rồi, nhờ “bài thuốc” của Sakura mà tớ không thể đi săn nữa !!! – giọng mỉa mai.
->nhảy nha cháu, ôi trời lần đầu tiên mới thấy Sakura nói câu yêu Touya mà lớn ơi là lớn
Trích dẫn :
_Con bé này! Thật tình làm đau cả cái chân sau này rút kinh nghiệm không đua với nó nữa! Trời nắng chang chang mà nó bắt mình chạy cả cái cung điện này…
->ai biểu chọc Sakura chi nên bị bài thuyết giáo, ha ha =))
mong chap mới của cháu ^^
Tài sản Tài sản:
Miharu Yoshikuni
Hiện:
Gà hầm thuốc bắc
Tổng số bài gửi : 6245
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Phù thủy - Lửa
Sinh nhật : 13/12/1998
Tiêu đề: Re: [Fanfiction] [Clamp] Trà Xanh và C2 Fri Jul 08, 2011 11:30 am
@mizu: cô nhanh thế @vic: chính tả hơi loạn dấu ( ? -> ~) vd: ngũ
Tiêu đề: Re: [Fanfiction] [Clamp] Trà Xanh và C2 Sat Jul 09, 2011 8:48 am
chap 3:
Trong tòa lâu đài bí ẩn, một giọng nói lạnh băng vang lên:
_Kinotomo Sakura và Li Syaoran à, hahahaha, các ngươi hãy xem sự trả thù của ta đây…. __________
_Oáppppp….. – Tiếng ngáp”đặc biệt” của Syaoran đã bừng tĩnh lại căn phòng của cậu.
Syaoran bước xuống giường với vẻ mệt mỏi rồi từ từ bước đi (hoặc lết) vào phòng riêng và thay đồ, bỗng nhiên một ý nghĩ vụt đến:
“Hôm đó là như thế nào, sao mình có thể yếu lòng mà mang cô ta về nhà như thế chứ, rốt cuộc, hôm đó là như thế nào” - Syaoran vò tóc, ôm lầu lắc qua lắc lại như một đứa con nít.
_Hôm nay mình phải đi ra ngoài chơi mới mới được, mấy hôm nay mình cũng chỉ ỡ trong cung chả làm gì được toàn ăn rồi nằm, múa kiếm rồi ngủ. –Syaoran nói chuyện một mình.(tên này tự kỉ chính hiệu, fan Syaoran đừng dập Vic ~^^)
Còn về phần Sakura…
_Kero Kero! Hôm nay! Chị sẽ ra suối bắt con cá rô về nướng cho em ăn nhá hí hí.
Kero nghe thế, nhảy ra khỏi vòng tay của Sakura và chạy nhảy vui đùa quanh chân của Sakura khiến cô cười trong hạnh phúc (Kero thích cá rô hay thật há ha ha)
Cô bế Kero lên và chạy đến chỗ Tomoyo, đến nơi cô gõ cữa:
_Tomoyo cậu có trong đó không? Tomoyo?
Nghe tiếng kêu, Tomoyo chạy ra mỡ cữa:
_Sakura có chuyện gì thế?
_Hôm nay tớ và cậu ra suối để bắt cá rô cho Kero-chan nhé! Được không?
_Ừm… được đấy, lâu rồi Kero không ăn cá rô, cậu nhóc thích cá rô nhất mà hì hì.
_Hai người nắm tay nhau vui vẽ, vừa đi vừa nói chuyện, tay Sakura thì bồng Kero còn Tomoyo thì cầm một giỏ đựng. Cùng lúc 2 cô bạn của chúng ta lên đường cũng chính là lúc cậu Syaoran leo lên ngựa và phóng
Vài phút sau…
Khi đến con suối, Sakura đặt Kero xuống rồi săn tay áo lên:
_Tomoyo, cậu ngồi trên bờ nhé, cậu trông Kero để tớ bắt cá nhé. – nói rồi cô cuối khòm người xuống canh chụp cá.
_Ừh! cố lên nhé Sakura-chan!
_Hú! Cuối cùng cũng thoát khỏi cái nơi ngột ngạt, khó chịu, không có một chút không khí mà thở - Syaoran lên tiếng.
_A! có dòng suối, nhìn mát quá – cậu ngó quanh – Không có ai mình bay xuống tắm vậy
Bỗng nhiên cậu nghe có tiếng cười và tiếng nói cậu nghĩ “ Hình như giọng nói này, quen quen, có phải là của cái cô gái tóc tím đó không nhĩ?” – Cậu lén lén nhìn qua bụi cỏ kế bên thì như bất ngờ, tim cậu đập mạnh và như muốn rớt ra ngoài vậy (rớt luôn cho rồi hahaha)
“Mái tóc màu Trà sữa, có phải là… cô ta không” – Syaoran nhìn Sakura và chìm trong suy nghĩ của mình thì:
_Ê! Tên kia mi nhìn cái gì, muốn chị mày cho ăn dép không hả? – Sakura la lên.
Câu nói của Sakura cắt ngang luồng suy nghĩ của Syaoran, cậu lắp bắp:
_C…cô nói cá..cá…cái gì ai thè…thèm nhìn cô! – mặt cậu lại đỏ lên, tim thì đập càng lúc càng mạnh.
_Thế mi không nhìn ta thì nhìn ai, chẵng lẽ mi nhìn Tomoy-chan, ta cảnh cáo mi đó, mi mà còn vỡn vơ, nhìn trộm Tomoyo là ta xé thịt mi cho Kero ăn nghe chưa !!! – Sakura hét lớn.
_Này này, cô ăn nói cho cẩn thận, tôi…đâu có nhìn cô hay Tomoyo gì đó của cô, tôi nhìn…nhìn
_Mi nhìn gì hả?
_Nhìn gì kệ tôi, nè cô đi chỗ khác đi, tôi cần tắm.
_Ê! Mi dẹp cái tính hung hăng đó nha! Ta đến trước, chỗ này là của TA. – Lại hét lên.
Syaoran nhảy xổ từ bụi cây ra:
_Cô…cô… được lắm, tôi không thèm nói chuyện với cô.
_Ai cần anh nói chuyện, về nhà mà tự kỉ đi. Xííííííííí!!!
_Hứ, cô chờ đó, tôi sẽ trả thù chuyện này.
_Biến đi cho đẹp trời, anh đứng đây mây đen kéo đến ướt Kero, và Tomoyo của tôi hết !!!
Syaoran giận dỗi bỏ đi, còn Sakura thì đứng đó cười như một…tên hâm.
_Cái gì! Cái tên đó… hắn sẽ phải trả giá đắt về chuyện này…aaaa ngày hôm nay là ngày gì mà xui dữ vậy nè trời. – Sakura hét lên trong tất giận.
_Kero-chan, Tomoyo-chan, chúng ta về nào, hôm khác chúng ta sẽ quay lại đây.
_Ờ…ừm… - Tomoyo đứng dậy, bế Kero lên và đưa cho Sakura, rồi cầm lấy cái giỏ của mình và cả hai dắt tay nhau đi về (với hai bàn tay không).
_Về tới nhà, Sakura chạy đâm đầu vào phòng mình và đùng một cái lăn ra ngủ trong sự tức giận, Tomoyo thì bình thường trước hành động của Sakura (chuyện thường ngày cơ mà)
Còn phần Syaoran, anh vừa cưỡi ngựa vừa thầm rủa “Con con bé đó, tại nó mà hôm nay mình chốn nhà vô ích…tức thật”
Anh phi như tên bắn và cuối cùng cũng về nhà, anh bò qua cái lỗ trên vách tường ỡ vườn hoa lâu đài. Mới vừa thò đầu vào đì…
_SYAORAN!!!, con đi đâu từ sáng đến giờ, sao không nghe lời cha hả!!!!!
Syaoran ngục đầu xuống đống đất, thở dài:
_Trời ơi trời, cái ngày gì thế này, đâu phải thứ sáu ngày mười ba đâu mà sao nó xui thế…
Tài sản Tài sản:
Được sửa bởi Victini ngày Sat Jul 09, 2011 10:37 am; sửa lần 2.
Miharu Yoshikuni
Hiện:
Gà hầm thuốc bắc
Tổng số bài gửi : 6245
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Phù thủy - Lửa
Sinh nhật : 13/12/1998
Tiêu đề: Re: [Fanfiction] [Clamp] Trà Xanh và C2 Sat Jul 09, 2011 10:29 am
ôi thật là buồn vic vừa ra chap thì mất diện k có tem
Trích dẫn :
Kero Kero! Hôm nay! Chị sẽ ra suối bắt con cá rô về nướng cho em ăn nhá hí hí.
câu này dấu hơi nản
Trích dẫn :
Vài phút sau…
Khi đến con suối, Sakura đặt Kero xuống rồi săn tay áo lên:
_Tomoyo, cậu ngồi trên bờ nhé, cậu canh Kero để tớ bắt cá được rồi. – nói rồi cô cuối khòm người xuống canh chụp cá.
vài phút hở, gần thế à mà k nên nói canh, giống tù nhân quá, chỉ nên nói trông thui
Tiêu đề: Re: [Fanfiction] [Clamp] Trà Xanh và C2 Sat Jul 09, 2011 9:36 pm
Mệt đứt hơi, hôm nay bị cạn kiệt sức lao động
chap 4:
_Sakura à, cậu đã khỏe chưa thế?
_Ơ..ùm, còn chóng mặt một xí thôi à…
_Cậu thiệt là, ai bảo đang mưa gió, tự nhiên cậu lại nhảy ra tắm để bây giờ thế này…
_Nhưng mà nó vui mà…
Như các bạn đã thấy, cô bạn Sakura của chúng ta đã bị cảm rồi, lý do là:
Ào…ào…ào…
_Tomoyo, mưa rồi, mưa kìa, ra tắm mưa nào Tomoyo!!!
_Sakura đừng, tắm là cậu bị cảm đấy Sakura!!!! – Có vẻ như Tomoyo chưa kịp nói gì thì Sakura đã “bay” ra mưa và đứng hú như một tên hâm. Mưa thì ào ào như xối, Sakura thì càng hú như điên (ôi trời, hết biết con này, sao nó… giống mình thế) để rồi hôm nay cô nằm liệt giường…
_Ắt- xì, cậu cảm rồi Sakura à.
_Tớ khô…ắt xì… không sao mà…
_Tớ đã bảo cậu đừng ra mà…
_Thật sự là tớ….Rầm! – Chưa kịp dứt lời, Sakura té xuống và xĩu….
Quay trỡ lại với hiện tại.
_Cậu thật là, để tớ vào rừng hái trái cây cho cậu nha, cậu ngủ đi cho lại sức.
_Ừ… cảm ơn Tomoyo…
Tomoyo ngồi trong phòng Sakura một lúc, và chờ đến khi cô ấy ngủ rồi Tomoyo mới rời phòng.
Cô quay về phòng mình, mở chiếc tủ ra và lấy một cái giỏ mà hôm trước cùng Sakura ra bờ suối bắt cá, rồi cô rời khỏi phòng mình và bắt đầu đi vào rừng.
Trên đường đi có những bụi hoa dại tuyệt đẹp khiến cho Tomoyo dừng lại và hái chúng, cô vừa đi, vừa hát.
Trong lúc đó…
_Eriol, cậu về rồi, chuyến đi vui chứ hả? – Syaoran la lên
_Cũng vui lắm, tớ học được rất nhiều điều ở thế giới bên ngoài – Eriol vui vẻ đáp.
_Vậy à, sướng thế, tớ thì bị nhốt mãi trong cái chỗ ngày chán chết đi được – Syaoran than thở
_Vậy à… vậy cậu ở nhà nhé, tớ đi chơi đây….
_Cậu…cậu quá đáng lắm - Syaoran giận dỗi bỏ về phòng còn Eriol thì đứng đó cười, cậu nghĩ
“Hôm nay thời tiết đẹp, hay mình vào rừng kiếm gì đó chơi”Ý nghĩ như thúc đẩy cậu, không chừng chừ, cậu vọt ra con ngựa đứng trước lâu đài và “bay” (phi đấy nhưng mà phi như bay)
“Khu rừng này đẹp đấy chứ, đã vậy còn cách lâu đài không xa, vậy mà Syaoran khộng được ra ngoài tiếc thật” – Cậu thầm nghĩ cho đến khi cậu nghe được tiếng hát thanh thót, cậu dừng ngựa lại và… thưởng thức giọng hát ấy
“Giữa khu rừng như thế này, tại sao lại có một giọng hát hay như thế, hay là mình đang tưởng tượng, nhưng mà khộng phải…” – vừa suy nghĩ anh vừa phi ngựa đi tìm chủ nhân của giọng hát đó.
Anh phi ngựa đến khu đất trống trong rừng và chính là nơi phát ra giọng hát ấy, anh leo xuống ngựa, tiếng gần lại khu đấtvà nấp sau cây cổ thụ đó.
Giữa một khoảng không, một cô gái tóc tím đang cất giọng hát của mình, gió lùa qua khẽ tóc, làm bay tóc Tomoyo và để lộ khuôn mặt mình. Eriol nấp sau cây cổ thụ và… mặt anh ấy đỏ lên, tim đập không theo nhịp như lúc đầu nữa thì…
_Ơ…tôi… - Eriol ấp úng Giọng hát đột nhiên dừng lại vì Tomoyo đã nghe thấy tiếng nói của cô bạn mình và cô ấy tiến lại gần gốc cây.
_Sakura!!!! Sao cậu không ở nhà nghĩ, sao cậu lại ra đây, mà sao cậu lại ăn mặc kiểu đó??
Sakura nhìn lại mình, cô đang mặc đồ ngũ, khoác mền từ đầu đến chân, đứng khòm người, đội một cái nón nữa chứ, nhìn cô chẵng khác gì một….(không dám nói, em sợ chị Sakura ạ)
_Mình, thấy cậu lâu về quá nên mình lo, mình chốn ra…khụ…khụ… đây để tìm cậu.
_Còn người này – Tomoyo chỉ tay về phía Eriol.
_Hắn…khụ khụ…hắn nhìn lén cậu đấy… - Sakura đưa mặt về phía Eril và…ắt xì, cái này là hình phạt cho anh đấy….
_Anh là ai – Tomoyo hỏi
_Tôi là Eriol – Anh đứng dậy, phủi áo và ra vẻ người hoàng tộc.
_Chào cậu, tôi là Tomoyo còn đây là bạn tôi Sakura – Tomoyo đưa tay về Sakura.
_Sakura, cậu về nhà nghĩ đi, mình sẽ về liền – Tomoyo nói (điệu bộ đuổi người)
_Ừm…vậy nhé…mình mệt mỏi quá…khụ khụ - Sakura quay đi và trở về nhà mình
_Xin lỗi anh, tính Sakura là như thế *cười*
_Không sao đâu – Eriol trả lời – mà cô vào rừng để làm gì?
_Tôi à, tôi vào rừng để hái trái cây cho cô bạn lúc nãy
_Ra vậy.
_Còn anh, anh vào rừng để làm gì?
_Tôi vào để đi tham quan và chơi thôi
_Vậy à, vậy anh đến tìm tôi có chuyện gì?
_À không, khi tôi vừa bước vào rừng, nghe thấy tiếng hát hay quá nên đi theo tiếng hát đó.
Tiêu đề: Re: [Fanfiction] [Clamp] Trà Xanh và C2 Mon Jul 11, 2011 10:54 am
@ Mizu, sato: Thanks cậu nhá
Spoiler:
_Tôi…tôi có thể gọi cô bằng tên được không? – anh chàng có mái tóc màu xanh hỏi.
_Ừm, cũng được, vậy tôi sẽ gọi anh là Eriol nhé – Tomoyo nói.
_Có qua thì cũng có lại, Tomoyo cứ gọi tôi bằng tên nhé.
Rồi anh nở một nụ cừơi dịu dàng như tia nắng (nói chung là cừơi tỏa nắng đó)
_Tomoyo có muốn đi dạo với tôi không?
_Ừ, đuợc đấy, nhưng mà nhanh lên nhé, tôi phải về với Sakura nữa.
_Chúng ta đi – Anh thúc.
Rồi hai người cùng nhau đi dạo. Họ không nói gì với nhau cả (2 em ấy ngại ý mà…), mặt thì hửng đỏ, tay thì nắm chặt lại như muốn quánh lộn.
“Sao mình không nói chuyện với cô ấy đuợc, mình có bao giờ gặp chuyện như thế này đâu, mình….” – Eriol thầm nghĩ, tim đập mạnh như muốn chắp cánh bay ra khỏi ngực.
“Mình… mình có bao giờ như thế này đâu, tại sao khi gặp anh ấy mình cứ ấp úng, không giám nói gì cả, rốt cuộc là mình bị sao thế này” – Tomoyo nghĩ, tay càng nắm chặt hơn.
Eriol dùng hết dũng cảm và cầm lấy bàn tay của Tomoyo. Tomoyo thì đang mãi chìm đắm trong suy nghĩ bỗng nhiên có cảm giác như ai đó đang nắm lấy bàn tay mình, cô cúi xuống nhìn
“Aaaaa…anh ta đang.... tay mình, nhưng tại sao mình có cảm giác dễ chịu thế, cảm giác này mình chưa bao giờ có ngay cả với Sakura…”
_Tomoyo này – Eriol đột nhiên lên tiếng.
_Ơ…có… có chuyện gì vậy? – Tomoyo ấp úng, mặt đỏ bừng lên.
_Tomoyo và cô bạn Sakura đấy, hai ngừoi lạn bạn với nhau chắc cũng lâu lắm rồi hả?
_Ừm, chúng tôi là bạn hồi 7 tuổi, đến giờ đã 11 năm rồi.
Sau câu trả lời của Tomoyo, mọi thứ lại chìm về im lặng, dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách. Tiếng chim choc líu lo. Tiếng gío kẽ đưa cây xào xạc, và… tiếng đập của hai trái tim.
Hai ngừoi đang mãi ngượng ngùng, bỗng nhiên.
_Aaaaaaa…. – Tiếng la của Tomoyo sao? ( tiếng la của Eriol đấy mấy bạn)
_Eriol, eriol, anh không sao chứ, nắm lấy tay tôi!!!!
Thì ra lúc hai người đang suy nghĩ, thì Eriol đã rưọt chân té xuống dòng nuớc đang chảy siết.
Eriol đưa bàn tay lên nắm lấy Tomoyo, nhưng do sức Tomoyo không đủ cô bị lôi xuống dòng nước cùng với anh, dù vậy hai ngừoi vẫn nắm tay nhau và la thất thanh….
_Áááááááááááááá( đây mới là tiếng la của Tomoyo~^^)
_Tomoyo, cậu bình tĩnh, nắm chắt bàn tay tôi. (lúc như thế này mà còn…)
_Á… đến thác nuớc rồi!!! – Tomoyo la lên thất thanh.
+Tác giả: Hú hú! Cảm giác mạnh, ta đuợc đi đầm sen miễn phí rồi! Á hahaha!
+Eriol và Tomoyo: Tác giả! Cô làm gì ở đây, tại sao cô viết kịch bản như thế này????
+Tác giả: Vì tôi muốn truợt thác mà!!! Á haha! Đã quá!
Không giống như hai ngừoi kia đang bị cuốn trong hoảng loạn, cô bạn tác giả la hét trong vui sứong, la như một con điên vậy.
_Áaaaa, chúng ta đến chổ thác rồi – Tomoyo la thất thanh
_Tomoyo, em cầm lấy tay anh chặt vào (ôi trời, lợi dụng xưng anh em kìa)
Đến lúc trựơt thác, Tomoyo và Eriol nắm tay nhau chặt đến nỗi như muốn ôm nhau luôn đấy. Eriol kéo Tomoyo và ôm cô vào long như muốn bảo vệ cô.
Thác nuớc thì không thấp, nó cao hơn cả Phan-xi-păng (trựơt xuống chết queo)
_Áááááááááááááááááááááááá – lại là tiếng hét của Tomoyo.
+Tác giả: Hú hú đã quá, giữa mùa hè thế này mà… hú hú hú
+Hai ngừoi kia thì chăm chăm nhìn tác giả với ánh mắt… “hình trái tim”
Mặc dù Tomoyo la cỡ nào, thác nuớc dựng đứng vô tình cứ ào ào như xối (hơn cả xối nữa chứ)
_”Ào, ào, ào” (tiếng thứ 3 cũa tác giả rớt…thật tình là không biết diễn tã tiếng nuớc lúc đó ra sao….)
Eriol sao khi trượt từ trên thác xuống, vừa rơi xuống là anh lập tức nổi lên ngay, và quay quanh tìm Tomoyo.
_Tomoyo, em ở đâu rồi Tomoyo? – Anh hốt hoảng gọi.
Eriol nhìn giữa dòng suối, cách anh khoảng 50 cm, có một cánh tay thò lên vẫy vẫy. Biết chắc là Tomoyo cậu vội vả bơi lại, và đem cô ấy lên bờ. Toàn than hai ngừoi ứot sũng, lạnh ngắt.
_Tomoyo, em không sao chứ Tomoyo – Eriol sợ hãi lên tiếng. Vài giây sau
_Khục khục… - Tomoyo từ từ mỡ mắt ra.
_Eriol? Anh không sao chứ? Còn tác giả đâu
_Anh lo cho em đấy Tomoyo à!!! Còn tác giả thì….
Chưa kịp nói dứt câu
+Tác giả: tôi đây, không cần mấy ngừoi lo
Hai ngừoi nhìn về phía tác giả với cặp mắt hình viên đạn, sát khí tràn lan vì… tác giả đã nhóm lửa và đang ngồi nuong con gà.
_Bà tác giả kia, bà lên hồi nào thế, bà trựot thác vơi tụi tui sao bà không ứot tý nào hết vậy hả - Eriol giận giữ
+Tác giả: Ôi giời, cậu nghĩ ta ngu đến nổi mặc áo uớt cho cảm lạnh hả. Đơn nhiên ta biết chuyện này xảy ra cho nên ta mang 2 bộ quần áo cơ mà…
_Khục… khục…
_Tomoyo em không sao chứ.
_Giờ thì em đã đỡ hơn rồi – Tomoyo dịu dàng.
_Ôi chết, giờ trễ rồi, thế nào Sakura cũng lo, em về truớc đây, tạm biệt E-R-I-O-L! Cô nhấn mạnh từng chữ tên anh, rồi chạy đi mất.
Mặt Eriol nóng lên, rồi bừng bừng sát khí để tính sổ với tác giả, nhưng khi quay lại thì không thấy tác giả đâu vì… cô ta đã chốn từ đời nào…
Mặc dù Tomoyo đã về nhưng Eriol cứ đứng đơ người và nhìn chằm chằm về con đường mà Tomoyo đã đi.
Cỡ đến nữa tiếng sau thì anh mới quay lưng bỏ về, trên con đường, cây cối xanh xum xuê đã chuyển sang vàng nhợt vì ánh nắng của hoàng hôn cuối ngày.
Gió thổi mát rượi, chim đậu trên cành cây ríu rang. Tất cả mọi thứ làm cho con đường anh đi về thật buồn.
yêu thì nói đại đê Eriol ơi (giống tự chửi mình quá =]])
CHAP 6 Nắng sớm vàng ươm, soi qua ô cửa sổ, khẽ đánh thức….
_Ắt xì!
_Cậu thấy chưa, hết tớ rồi đến cậu.
_Tớ không sao mà Sakura….ắt xì!!!
_Không sao cái gì! Hôm bữa tớ đã nói với cậu tránh xa cái tên đó ra, mà cậu không nghe để bây giờ như thế này…
Cùng trở về hai ngày trước xem có chuyện gì nhé…
_Sakura, tớ về rồi – Tomoyo trong bộ áo ướt sũng chạy vào phòng Sakura.
Tomoyo chạy vào nhưng chẳng thấy Sakura đâu, cô gọi
_Sakura, tớ về rồi, cậu đang ở đâu vậy Sakura.
“Kééééét”,”Rầm” – Tomoyo giật mình quay người lại thì thấy Sakura đang đứng dựa vào cái cửa phòng, nhưng mà, mặt Sakura hầm hầm như nồi nước sôi, mắt long sòng sọc, răng nanh.... (à không, không có răng nanh =.=”)
_Sa…ku….sa – Tomoyo sợ sệt nói không lên tiếng.
_CẬU ĐI ĐÂU GIỜ NÀY MỚI VỀ! CẬU BIẾT TỚ LO CHO CẬU LẮM KHÔNG HẢ? – Sakura hét lên
_Tớ….
_Đã vậy, người cậu còn ướt sũng như…như cái gì ta…thôi kệ, không phải vấn đề chính. – Sakura giận dữ
_Tớ…Nhưng mà cậu đang bệnh mà, đừng đứng như vậy, lên giường nằm đi.
_Tớ khỏe nhiều rồi!!! Cậu đừng đánh trống lãng nữa !!!
_Tớ…tớ…thật ra…. (đã đi chơi với Eriol =]])
_Cậu đi chơi với cái tên công tử bột đó đúng không hả?
_Ơ…làm sao cậu biết…?(à há tự khai…)
_Bà tác giả nói tớ nghe!!!
“Hôm nào phải chém bả mới được” – Tomoyo nghĩ
_Ắt xì….
_Cậu thấy chưa, tớ đã nói mà, giờ đến lượt cậu cảm – Sakura lại la lên.
Trở lại với hiện tại…
_Cậu nằm đây nghỉ, tớ đi đâu một chút – Sakura nói.
_Ừh…Ắt xì…khụ khụ…
Còn về phần Eriol
_Syaoran! Tớ cảm cậu không quan tâm à?
_Hứ! Tại sao tớ phải quan tâm cho cậu?
_Vì cậu là bạn tớ.
_Cậu tự làm tự chịu, tớ không quan tâm – Rồi Syaoran bỏ ra ngoài và đóng cửa “Rầm!!!”
Eriol thở dài “Không biết Tomoyo có sao không nhỉ, hôm đó bị trượt thác như thế, có bà tác giả là khỏe, còn mình thì bị cảm, chắc Tomoyo không sao, mong là thế? – Eriol vừa nhắm mắt lại…
(Muốn biết lúc nãy Sakura đi đâu không? Đọc tiếp sẽ biết ~^^)
_Anh có bị điếc không? Tôi nói là tôi cần gặp một người có tên là E-RI-OL!!!!!!!!
_Tôi không có điếc, cô gặp cái tên Eriol ấy để làm gì hả?
_Để tôi tính sổ với hắn vì đã làm Tomoyo bị cảm!!!! – Sakura hét lớn
_Tôi không quan tâm, cái thằng Eriol mà cô kiếm đấy, bị cảm luôn rồi, cô vừa lòng chưa!!!! _ Syraoran quát (2 người này tối ngày cải lộn)
_Vậy sao – cô gái nhẹ giọng lại - Trời phạt, đáng lắm!!!! – cô cười hả dạ
_Trời ạ! Tôi bị cảm, mấy người có để tôi ngủ không hả? – Từ trong phòng, Eriol bước ra.
_Cái tên kia, mi là Eriol phải không? Mi làm cái gì mà Tomoyo bị cảm rồi đấy hả?
_Thì tụi tui té xuống dòng suối đang chảy siết…khụ khụ…rồi tụi bị bà tác giả cho trượt thác thế là cả hai bị bệnh. – Eriol kể
_RỒI, BÂY GIỜ CÔ VỀ ĐƯỢC CHƯA? – Syaoran la lớn
_KHÔNG CẦN ĐUỖI, TÔI KHÔNG MUỐN Ở LẠI ĐÂY MỘT PHÚT, MỘT GIÂY!!! – Sakura la to
_Biến đi cho đẹp trời! Tôi không tiễn.
_Ai cần anh tiễn – Sakura trả lời trong tức giận
Hai người họ thoải mái mà gây lộn, lơ đi người bệnh (nặng) đang đứng đó
“Có thật hai người này sẽ lấy nhau không trời, lấy nhau về chắc cái nhà không đẹp được bao lâu” Cậu thở dài rồi bước (đúng hơn là lết) đến chổ Syaoran.
_Cậu…thích cô ấy đúng không?
_C…cậu nói c..c…cái gì?
_Cậu đừng giả vờ!
_T…tôi ghét cô ta đến nổi muốn…muốn….
_Muốn gì? Người ta nói ghét của nào trời cho của đó mà! Hahahahaha.
Eriol cười lớn rồi quay lưng đi về phòng. Chỉ còn một mình Syaoran đứng đó
“Tại sao mà Eriol lại nói thế?
Mình thích cô ta chăng?
Tại sao lúc cậu ấy hỏi, mình cứ ấp úng như thế vậy?”
Cậu nhìn con đường mà Sakura đã đi về (hai nước gần nhau mà), không một chút gió, không một tiếng chim, chiều hoàng hôn buồi não nề.
Từ trong tòa lâu đài âm mưu đen tối của những kẻ đáng sợ:
_Thưa chủ nhân! Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngài ra lệnh ạ! - Tên lính trong bộ áo đen xì quỳ xuống
_Tốt, tốt!!! Sắp đến cái ngày đó rồi!!! Hahahahahah – Người đàn ông dáng to lớn mặc áo đen ở giữa có biểu tượng hình tròn của một tổ chức nào đó và còn khoác trên mình một chiếc áo cũng màu đen.
Ông ta đứng lên, bước xuống khỏi chiếc ghế và hướng về tên lính
_Ngươi hãy cho người giám sát hai tên đó cho đến ngày ta ra lệnh và ngươi hãy chắc chắn rằng không có một lỗi sai nào, nếu như có…
Người đàn ông rút kiếm ra, và phóng nó về tên lính canh cửa
“Phụt”- Aa… - tên lính một tay ôm lấy ngực, ngã dần xuống rồi...chết, máu loang khắp nền nhà.
_Thì đó chính là kết cục của ngươi… - Người đàn ông lên tiếng
_Vâng! Thưa chủ nhân! Rồi tên lính đứng lên, chào ông ta và quay lưng bỏ ra ngoài.
Từ chap này là hết đùa vỡn dc zùi T_T sắp đến phút quyết đấu :)) cho ông FW chết thảm hahaha=]]] ..khụ khụ khụ...
@Mizu : k0 spam nhớ you @Vic : Tuy chưa đọc đoạn đầu nhưng xin mạn phép chém chap này trước nha
Chap khá , nhưng hơi nha . Mà nv cứ gọi "bà tác giả" hoài nghe ... =.=" Có lỗi type về dấu . Cách dòng không đều gì hết ! Bạn không thấy như vầy là nhanh quá àh T_T
Chỉ bấy nhiêu . Mình góp ý chung chung , lười chém chi tiết khéo tác giả chê mình ác
* Viết tiếng Việt có dấu là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài