Note:đây là lần đầu mình dịch fic có j mong các bạn thông cảm.!!!
Chap 1
Tất cả bắt đầu từ lúc 3:00 Kero đang không có gì để làm. Nó đang nằm trên cái giường nhỏ bé của mình bên trong một ngăn kéo trong phòng Sakura. Sakura đã nói nó ăn qua nhiều sô cô la nên không ngủ được là phải, nhưng Kero không nghĩ đó là lí do làm nó mất ngủ. 'mình đã từng chơi tất cả các trò chơi video Sakura ... ngoại trừ một trò !' bực tức. 'Nhưng mình không thể chơi nó, bởi vì Sakura không chơi với mình và trò chơi đó cần hai người chơi!' Nó khoanh tay. 'Tại sao cô ấy lại như vậy ...?' nó nghĩ. nó nhìn chằm chằm vào bức tường ngăn kéo ở phía trước nó.Nó đã nghĩ phải tìm một cách để chơi được trò chơi ấy. nó nhất định phải làm được!
Kero bay ra khỏi ngăn kéo của nó và đã hạ cánh nhẹ nhàng trên bàn của Sakura. nó nhặt hộp game. 'Dòng dõi kiếm sĩ'' là tên của trò chơi.Nó đặt cái hộp xuống. Nó đi để trở về giường của mình và cố gắng để ngủ được, Nó nhận thấy quyển Sách Clow đang nằm bên cạnh hộp trò chơi. "Có lẽ mình có thể bảo thẻ gương biến thành Sakura và chơi với mình, 'Kero nghĩ. Nhưng sau đó Nó nhận ra rằng nếu thẻ gương biến thành Sakura, thi sẽ là bản sao của Sakura mà bản sao thì chắc cũng chơi kem như bản gốc vậy. Nó nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong một khoảng thời gian dài , và cuối cùng, nó cũng đã có một ý tưởng. Một ý tưởng ... mà chắc chắn sẽ thành công. Im lặng như một con chuột, Nó cầm lấy hộp trò chơi, bay qua cửa sổ và, kiểm tra để chắc chắn rằng Sakura vẫn còn đang ngủ,và bay đii.
Sau đó ...
"Clow!" Kero gọi khi đang đứng trước một dinh thự. "Cậu ở đây?"
Một cánh cửa mở ra, và Ruby Moon bước ra. "Urgh, ai lại la hét vào lúc ba giờ sáng thế này cơ chứ!!.…", cô dụi mắt. Sau đó cô thấy Kero. "Ồ, xin chào Kero-chaaaan!" cô hét. "Cậu có muốn nói chuyện với Suppi?"
"Không phải bây giờ," Kero nói. "Tôi đang tìm Clow."
Ruby nhìn chằm chằm vào Kero. "Ồ, có nghĩa là Eriol-kun ... Um, tôi biết cậu hay đi ngủ muộn, nhưng bây giờ chắc cậu ấy cũng ngủ rùi," cô nói. "“Cậu có thể kiểm tra.Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ cảm thấy phiền nếu bị gọi dậy, vì dù gì thì cậu ấy cũng đã tạo ra cậu …" cô ấy nói nhỏ dần và chậm rãi đi về phòng mình một cách lờ đờ, rồi đóng sập cửa lại .
Căn phòng ở phía trước có một ánh sáng mờ mờ. Cánh cửa đã được mở ra một chút, Kero bay vào đó.Và nó đóng cánh cửa lại . "Clow," Kero nói.
Clow đang ngồi ở bàn với một ngọn nến thắp sáng bên cạnh ,và viết cái gì đó trên một mảnh giấy. Anh đặt bút xuống . "Rất vui ," anh nói, "Hãy gọi cho tôi Eriol Mặc dù tôi là kiếp sau của Clow, ...."
"tôi sẽ làm Bất cứ điều gì,Anh muốn" Kero nói, khó chịu. "Tôi có một yêu cầu."
"Vâng?" Eriol hỏi.
Khuôn mặt Kero trở nên kiên quyết - “CẬU CÓ THỂ ĐƯA TÔI VÀO TRONG MỘT VIDEO GAME KHÔNG?!” - nó hỏi
Eriol nhìn nó chằm chằm trong giây lát và sau đó bắt đầu cười. "Cậu đến đây lúc 3:00 chỉ để hỏi tôi về điều đó?" , ông nói. Cười , anh nói thêm, "Tôi cá là bạn đã ăn quá nhiều sô cô la trước khi đi ngủ, phải không?"
Kero khuôn mặt đỏ lên. "Mình đã ăn sô cô la ... Rất nhiều ... Nhưng! Đó không phải là Lí do! Thế cậu có thểi cho tôi Vào trong game hay không?"
Eriol dường như lấy lại bình tĩnh , mặc dù thỉnh thoảng anh cười khuc khích . Ông lấy hộp trò chơi từ Kero và nhìn . "Trò chơi này hình như nó cần hai người chơi," anh nói.
“Um...” - Kero nói - “Nhưng mình hi vọng rằng, nếu mình vào trong đó thì mình sẽ có thể tự chơi một mình!”. “Cậu sẽ không thể sống sót được đâu!” - Eriol xen vào - “Trông có vẻ sẽ có những trường hợp mà nhiều quân địch cùng tấn công một lúc, và cậu sẽ cần hai người trong trận chiến để có cơ may hạ gục chúng!”
“Uhh” – Kero nói - “Tốt thôi… Cậu có thể đi với mình!”
Eriol lại cười lớn - “Kero ngốc nghếch… mình có nhiều việc tốt hơn để làm thay vì đi vào trong một trò chơi cùng với cậu. Sao cậu không đi cùng Yue?”
“Cậu biết hắn ta sẽ chỉ nói ‘thật ngớ ngẩn!’ và bỏ đi!!” Kero than vãn.
“Vậy thì đi với Spinel!” – Eriol nói.
“KHÔNG!!!” - Kero hét lên - “mình sẽ không bao giờ đi với Suppi đâu! Nó là đối thủ của mình, không phải là bạn!!”
Eriol lại nhìn xuống mặt bàn. “Tốt thôi, nếu cậu có thừa may mắn…” “Không! mình sẽ… mình sẽ suy nghĩ thêm! mình…” - Kero dừng lại đột ngột - “Đợi đã…!!”. Một cái nhìn ranh mãnh lướt qua khuôn mặt Kero - “Nếu mình không thể vào trong trò chơi đó… thì biết đâu… Sakura và tên nhóc đó… lại có thể!!”
Eriol nhìn lên, chợt cảm thấy rất thú vị - “Hmm… Nếu vậy... thì cậu đã đến đúng chỗ rồi đấy! mình rất thích những trò tinh quái!” - cậu nói, cười tự mãn - “…Được rồi, mình sẽ làm. Nhưng với một điều kiện!”
“Điều kiện gì?” – Kero nói - “Bất cứ gì!!”
Eriol cười - “mình cũng phải được xem trò chơi này!”
Kero nhìn chằm chằm vào Eriol một hồi lâu - “…Được thôi!” - cuối cùng cậu nói - “Cậu”
“Và Ruby Moon!” - Eriol xen vào với một nụ cười.
“mình… thôi được. Nhưng không được có Suppi!!” – Kero nói - “Suppi không được đi!”
Eriol suy nghĩ một lát. “Cũng được” - cuối cùng cậu nói - “mình nghĩ rằng tôi có thể thuyết phục Spinel để cậu ấy ở lại đây. mình chỉ cần nói với cậu ta rằng cậu ta có nguyên một ngày cho riêng mình, chắc cậu ta sẽ đồng ý ngay lập tức… Và nếu mình nói cậu ta sẽ ở nhà, thì dứt khoát cậu ta sẽ ở nhà!”
“Tốt!” – Kero nói - “Và sau đó mọi chuyện sẽ diễn ra như dự định. Cậu, mình và Ruby Moon sẽ đến xem Sakura và cậu nhóc đó chơi video game tuyệt vời nhất này!! Sakura đã nói rằng bố cô ấy có một chuyến công tác vào ngày mai, và anh trai cô ấy phải đi làm thêm nên về muộn, do đó chúng ta sẽ làm việc này vào ngày mai. Tôi sẽ bảo Sakura mời cậu nhóc đó đến, và tất cả những gì cậu phải làm là đến và đưa họ vào trong trò chơi!”
Eriol cười hớn hở. “Tuyệt!” - cậu nói - “Nhưng còn Yue thì sao?”
“Hắn ta thì làm sao?” - Kero hỏi.
“mình nghĩ cậu ta cũng sẽ muốn tới!”
Kero lúng túng - “Tại sao hắn ta lại phải quan tâm đến một trò chơi vớ vẩn nào đó? Trừ khi… hắn ta muốn bảo đảm cho sự an toàn của Sakura…”
“Bingo!!” - Eriol nói - “Nhưng cậu ta cũng tin tưởng mình trong việc bảo vệ Sakura-san, và mình sẽ ở đó. mình nghĩ cậu ta sẽ đến vì một lí do khác…”
“Huh? Lí do gì?” - Kero hỏi.
Eriol đi về phía bàn viết của mình và cầm mảnh giấy lên - “mình đã giải thích tất cả trong bức thư này rồi – toàn bộ kế hoạch của trò chơi, việc này sẽ diễn ra ở đâu… và sẽ có những ai đến. Và ngay khi cậu ta biết ai sẽ đến… Tôi gần như chắc chắn rằng cậu ta sẽ tới!”
“Nhưng...” – Kero hỏi - “...không phải cậu đã viết nó trước khi mình đến đây hay sao!?”
Eriol chỉ cười và nói - “Thật vui khi có pháp thuật^^!”
Kero nhìn chằm chặp vào Eriol - “Vậy… cậu đã biết trước mình sẽ đến đây?…”
“Và mình cũng biết cậu đã ăn socola!!” - Eriol thêm vào.
“mình đâu có!!!…Aww, chẳng có tác dụng gì cả!!!” – Kero nói, và thất bại - “Dù gì, ngày mai nhớ đến đúng giờ đó!”
Eriol cười - “Sẽ không bỏ lỡ dù có bất kì chuyện gì xảy ra!”
Và rồi, Kero bay ra khỏi cửa sổ để trở về nhà Sakura. Eriol phù phép lá thư mình đã viết, lập tức nó bay đến nhà Yukito. “Khi Yukito chạm vào lá thư này, cậu ta sẽ biến thành Yue...” - cậu nghĩ – “Và nếu cậu ta biết Ruby sẽ ở đó, thì… Tốt thôi, mình có linh cảm rằng cậu ta sẽ đến!”. Cậu cười một lần nữa và thổi tắt ngọn nến:
“Mình không biết… Chúng ta đang ở đâu đây?” - Sakura hỏi. Xung quanh họ tối om
“Sakura-san!” – một giọng nói khác vang lên - “Cậu có nghe thấy mình không?”
“Eh…? Eriol-kun? Cậu ở đâu vậy, Eriol-kun?” – Sakura hỏi.
“Mình ở trong phòng cậu” - Eriol trả lời.
“Vậy… bọn mình đang ở đâu?” – Syaoran hỏi.
“Mi đang ở trong video game đó, nhóc!” - Kero trả lời - “Cậu cũng vậy, Sakura!”
“Eh… Tụi mình… ở trong video game?!” – Sakura có vẻ không tin những gì mình vừa nghe thấy.
"Yup!” - Eriol nói - “Nhìn lên kìa!”
Sakura và Syaoran hướng ánh mắt lên phía trên và thấy một bó thư màu trắng lớn.
“Nó viết gì vậy?” - Syaoran hỏi.
Sakura giải trừ phong ấn cây gậy phép - “Mình không biết. Mình sẽ lên xem”. Cô rút ra một lá bài Sakura và hô: “Fly!”. Đôi cánh xuất hiện và Sakura bay tới chỗ những bức thư. Cô bay tới trước chúng, trong yên lặng. “…Syaoran-kun?” –cô nói khẽ. “Sao vậy???’” – Syaoran hỏi.
“…Chúng viết là ‘Dòng dõi kiếm sĩ’, Syaoran-kun!”. Cô đáp xuống trước mặt cậu. Đôi cánh biến mất và trở lại thành một lá bài. Đột nhiên, cô nắm chặt lấy vai Syaoran và bắt đầu lắc thật mạnh - “CHÚNG VIẾT LÀ ‘DÒNG DÕI KIẾM SĨ’, SYAORAN-KUN!!!” “Sakura-chan, bình tĩnh nào!”
Sakura ngừng lắc Syaoran. “Eh…? Giọng nói của con gái ư …?” – Cô ngẫm nghĩ một lát, rồi nhận ra rằng đó là ai - “Ah! Akizu… Er… Ruby-san?”
“Haaaaai!!” – Ruby hét - “Dù gì thế nào thì, Sakura-chan, cách duy nhất để thoát ra khỏi trò chơi này là phải chiến thắng nó!”
“Im đi, Ruby…” – Một giọng nam trầm vang lên. Tiếp theo là âm thanh của ai đó vừa ngã xuống sàn, và “Oof! Anh thật ích kỉ quá đi!! Đừng có đẩy tôi ra khỏi giường một cách bất lịch sự như thế chứ!”. “Tôi sẽ làm những gì tôi muốn” – giọng kia đáp lại.
“Có phải là…?” - Syaoran hỏi, nhưng Sakura đã biết đó là ai .
“Yue-san?! Anh cũng ở đây sao?!”
“Đúng thế!” – Yue nói - “Thật không may!”
“Nếu anh không muốn ở đây, thì sao anh không đi đi, kẻ thô lỗ kia?” –Ruby xị ra.
“Tôi phải bảo vệ Sakura. Sống với điều đó hoặc không sống nữa. Mà sao cô không chọn sự lựa chọn thứ hai nhỉ, tôi có thể lo chuyện đó cho cô!”
“Oooooh, đó có phải là một lời đe dọa không nhỉ?”
“Mọi người, mọi người, tập trung vào đây nào!” – Eriol nói- “Sakura-san thì đang mất bình tĩnh, còn hai người thì lại chỉ đứng đây gây sự với nhau thay vì giúp đỡ sao!”
“Sao tất cả bọn họ cứ làm như mình không tồn tại vậy…?” – Syaoran thở dài.
“Được thôi!” - Yue nói với Eriol, không để ý đến Syaoran. “Dù gì, Sakura, chúng tôi đã thử nhấn nút Start, nhưng vẫn không thể thoát khỏi màn hình giới thiệu. Và khi Clow đưa cô vào trò chơi, thì chẳng ai nhớ đến việc tìm hiểu cách chơi cả…!” - Yue nói với Sakura
“Geez, có gì ghê gớm đâu cơ chứ!! Mình cũng đang tìm bản hướng dẫn chơi trên mạng đây!!" - Kero càu nhàu. Một lúc sau, cậu reo lên: "Aha, hướng dẫn nói rằng cần phải bắn rơi hết những lá thư trên màn hình giới thiệu!”
Sakura nhìn lên những lá thư màu trắng lớn - “Hmm… Ah! Mình biết rồi!”. Sakura lấy ra một lá bài và ném nó lên không - “Shot!”. Shot hiện ra, và Sakura nói: “Shot, bắn vào những lá thư màu trắng!”. “Bang! Bang! Bang!”, từng lá một, những bức thư bị phá hủy hoàn toàn. Ngay khi lá thư cuối cùng bị phá hủy, màn hình màu đen thay đổi, rồi Sakura và Syaoran thấy họ đang ở trên đỉnh một ngọn núi cao.
Những dòng chữ bắt đầu xuất hiện trước mặt họ. “Đây chắc là video mở đầu” – Syaoran nói. Cậu bắt đầu đọc những dòng chữ. “Từ rất, rất lâu rồi, đã từng có một nền văn minh nhỏ. Họ sống trong hòa bình và hạnh phúc, cho đến một ngày định mệnh, khi một con rồng đen khổng lồ trốn ra từ địa ngục. Con rồng hoành hành dữ dội và phá hủy thành phố, giết hết tất cả. Chỉ trừ một vài người. Kiếm sĩ mạnh nhất thành phố đã thách đấu với con rồng, nhưng một lúc sau, ông ta hiểu rằng mình sẽ thua cuộc. Ông ta niệm chú và nhốt con rồng vào trong một nhà tù ma thuật, nhưng trước khi kịp làm điều đó ông ta đã bị nhận chìm vào trong một chùm lửa” “TRÒ CHƠI NÀY THẬT ĐÁNG SỢ QUÁ ĐIII!!!!” – Sakura khóc thét lên. Trong khi Syaoran cố an ủi Sakura, Eriol đọc nốt những dòng chữ.
“Một vài người trong số sống sót là họ hàng của người kiếm sĩ. Họ chạy trốn khỏi thành phố và đi đến một nơi xa, rất xa, và cuối cùng ổn định ở một nơi ở mới. Nhiều năm sau, một chàng trai và một cô gái – vốn là những người thừa kế của kiếm sĩ năm xưa – cảm thấy cần phải trở về nơi tổ tiên họ đã ra đi. Họ gặp những người khác ở nơi còn sót lại của nền văn minh xưa cũ. Cả hai đã trở nên rất khéo léo và thuần thục trong việc sử dụng kiếm, nên họ quyết định sẽ tìm con rồng và giết nó để trả thù cho tất cả” “WAAAAAAAAAAAH!!!” - Sakura khóc - “MÌNH KHÔNG MUỐN CHƠI TRÒ NÀY ĐÂU!!!”
“Sakura, thôi nào, chúng ta nhất định làm được việc này mà!” - Syaoran nói - “Chúng ta càng làm xong việc này nhanh thì sẽ càng sớm được ra khỏi đây! Cậu nhớ không, 'Nếu là Sakura, thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì đâu!', câu thần chú vô địch của cậu đó!” Sakura sụt sịt - “Thôi được… có thể…”
“Này!” - Eriol nói - “Mọi người cần phải có phục trang thích hợp chứ!”
“Eh…? Tại sao?!” - Syaoran hỏi, nhưng trước khi mọi người kịp nói thêm bất kì điều gì, Eriol đã đưa cây gậy phép lên. Syaoran bỗng nhiên thấy mình đang mặc bộ áo choàng xanh lá Trung Quốc cậu vẫn mặc hồi đi thu phục những lá bài Clow, còn Sakura thì mặc bộ trang phục hoàng tử trong vở kịch ở trường, vở kịch mà Syaoran đóng vai công chúa. “Sao lại là bộ này?” - Sakura hỏi.
Eriol cười - “Nó rất dễ thương, hợp với trò chơi này, và trông có vẻ dễ chiến đấu!”
Sakura, Syaoran, Kero, Ruby, và Yue đều toát mồ hôi. “Ngài trở thành một người mắc bệnh tâm thần từ khi nào vậy…?” – Yue hỏi Eriol.
“Oh, đã có từ khi tôi vẫn còn là Clow!” - Eriol nói một cách vui vẻ,làm như chả có gì.
“Tốt thôi, trang phục của Sakura-chan trông cũng dễ thương …” – Ruby nhận xét - “nhưng nó vẫn không có nghĩa rằng cậu không phải thằng điên, Eriol-kun à…”
“Đợi đã! Có thêm vài dòng chữ nữa trên màn hình kìa!” - Kero nói. Cậu bắt đầu đọc chúng: “Nhưng con rồng đã cảm nhận được quyết định của họ, nên nó đã giải thoát cùng với mình…binh đoàn… ác quỷ… là tay sai của nó”. Kero nhìn chằm chằm vào màn hình - “Uhm...Nó chắc chắn là điều không tốt…” “TẤT NHIÊN LÀ KHÔNG TỐT RỒI! THẬT KINH KHỦNG!!” - Sakura nức nở. Cô dựa vào Syaoran – lúc này gần như đã hoàn toàn mất thăng bằng.
“Này, cậu tự đứng lên đi, Sakura!! Đừng đẩy mình ra khỏi ngọn núi chứ!! Nếu không sau đó cậu sẽ phải chơi trò này một mình đấy!”
“Tên tôi là Li, cậu biết mà!!!” – Syaoran nói lại.
“Tôi không quan tâm” - Eriol nói - “Cậu có thấy con rồng nào không?”
Syaoran, Sakura nhìn khắp. Sakura bắt đầu run lên một cách mất kiểm soát. Cô giữ chặt Syaoran, như thể giữ lấy mạng sống của mình vậy “Không!” - Syaoran nói - “nhưng chúng tôi có thấy một đội quân khổng lồ...của những tên ác quỷ!!” ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“cậu cho rằng họ sẽ sống sót được sao?!” - Yue hét lên.
Ruby cau mày - “Này, đừng đánh giá thấp Sakura-chan chứ! Sakura chắc chắn sẽ vượt qua được mà!”
“Cô nói ‘đừng đánh giá thấp Sakura-chan ' nghĩa là thế nào? Cô ấy đang run lên như một chú cún con trơ trọi giữa trận bão tuyết kia kìa!!”
“Wow! Thật là một phép ẩn dụ tuyệt vời! Nếu anh giỏi văn học đến thế, thì chẳng lạ gì việc anh lại sống tệ đến vậy!!”
Eriol thốt lên - “Wow! Có lẽ hai người thích nhau còn nhiều hơn tôi nghĩ đó…”
“Cái gì?!” - Ruby và Yue cùng hét lên. Eriol chỉ cười thầm.
“này!!!!!, chúng tôi đang rất cần sự giúp đỡ đây!!” - Syaoran gọi.
“CHÚNG SẼ ĂN THỊT CHÚNG TA MẤT!! CHÚNG SẼ GIẾT CHÚNG TA MẤT!!! CHÚNG TA SẼ CHẾT MẤTT!!!!” - Sakura kêu lên thất thanh.
“Sẽ không thế, nếu cậu trống trọi!” - Kero nói.
“Buh- buh- buh…”
“Thôi nào, Sakura!” - Syaoran nói một cách cẩn thận - “Mình chắc chắn rằng chúng ta sẽ có thể làm được việc đấy. Giờ thì đi xuống dưới thôi!”
“Mình… mình… thôi được…” - Sakura miễn cưỡng đồng ý - “Float!”. Thế là Sakura và Syaoran được bao bọc bởi một hình cầu màu hồng lơ lửng và bay xuống núi. “Mình biết rồi!” - Sakura bỗng nói - “Sao chúng ta không bay qua chúng nhỉ?”. Cô ra lệnh cho Float bay ngược lại, nhưng có vẻ cái gì đó đã chặn họ lại, mặc dù chẳng có gì phía trước ngoài không khí cả. “Này, cái quái gì vậy?” - Syaoran hỏi một cách khó chịu. Họ cố gắng vượt qua cùng một vị trí.
“Các cậu đã đi đến ranh giới của bàn này rồi!” – Eriol giải thích - “Không có gì vượt qua được chỗ đó mà tồn tại trong trò chơi này cả, nên các cậu vẫn phải chiến đấu với lũ quái vật thôi! ”
Sakura giận dỗi - “Lại một lần nữa ý tưởng của mình không thực hiện được…”. Họ đáp xuống phía trước đoàn quân đang tiến lên. “Làm sao chúng ta thắng được bây giờ?” - Sakura hỏi - “Hai người đánh lại chúng như… châu chấu đá xe vậy!!” “Chúng ta sẽ làm được, bằng mọi cách!” - Syaoran nói, rút kiếm ra. Cậu nhìn vào mắt Sakura - “nếu cậu bị thương, thì cậu kêu lên nhé!”
Sakura nhìn cậu một lát, rồi mỉm cười thật ấm áp. “Cảm ơn cậu đã lo lắng cho mình!” – cô nói.
Syaoran quay đầu lại về phía quân địch đang tiến lên. “S-sao cũng được!” – cậu nói, đỏ mặt.
“Ngừng ngay chuyện tình lãng mạn của hai người lại và tấn công đi!” – Kero gắt - “Đặc biệt là mi đó, nhóc!”
“Cái gì?!” – Syaoran hét - “mình không…”
“Syaoran-kun, cẩn thận!”
“Eh?!” - Syaoran quay lại và ngay lập tức, chúng luôn một gậy như trời đập vào mặt. Cậu ngã văng ra phía sau và tiếp đất bằng lưng. May mắn là cậu ngồi dậy được ngay, nhưng trông có vẻ vẫn rất loạng choạng. “Đó là điều sẽ xảy ra khi mi mất cảnh giác đó, nhóc!” - Kero cười lớn.
Sakura vẫn đang dùng lá bài Sword để hạ những con yêu tinh và quái vật. “Im lặng đi, Kero-chan, cậu cũng là một trong những kẻ làm Syaoran mất tập chung đấy!” – cô hét trả. Sakura đã tiêu diệt được gần hết lũ quái vật trước mặt, nhưng chúng vẫn còn rất nhiều, chỉ cách đám đã bị tiêu diệt có vài bước chân. Cô chạy tới chỗ Syaoran - “Cậu có sao không, Syaoran-kun?” Syaoran chớp chớp mắt và lắc mạnh đầu cho bớt choáng - “Ừ, mình vẫn ổn! Cậu sử dụng kiếm khá tốt đấy Sakura, dù chẳng mấy khi mình thấy cậu dùng nó cả!”
“Ah ha ha… arigatou! Đó là vì mình đã quan sát cậu rất kĩ, Syaoran-kun!” ( thực ra thì đó là thuộc tính của lá The Sword^^)
Syaoran cảm thấy tai mình đỏ lên. “Đừng nói vậy chứ!” – cậu vừa nói vừa đứng lên.
“Eh? Tại sao?” – Sakura hỏi.
“Cậu ấy không tập trung tốt lắm khi có cậu ở bên cạnh đấu, Sakura-san” – giọng Eriol cười lớn.
“Im đi, Hiragizawa!” - Syaoran vừa gầm gừ vừa chém lũ yêu tinh gần lối ra. Sakura nhún vai và họ tiếp tục chiến đấu.
...............................................
“Aaaah, chúng nhiều quá!” – một lúc sau, Sakura nói - “Mình bắt đầu mệt rồi, Syaoran-kun!”
Syaoran tiếp tục chém và thỉnh thoảng thêm vào vài cú đá. “Mình cũng vậy!” – cậu nói thở dốc - “Mình không biết còn có thể chống cự lại bao lâu nữa…”
“Hai người cần tìm cách nào đó để hạ tất cả bọn chúng một lượt!” – giọng của Yue vang lên.
“Tất cả một lượt…” - Sakura lặp lại, cố gắng tập trung nghĩ. “Ah! Đúng rồi! Syaoran-kun, cậu tránh ra đi!”
Syaoran không phản đối gì. Cậu chạy nhanh về phía sau. “Mình hi vọng cậu biết cậu đang làm gì!” – cậu nói. “Yup!” - Sakura trả lời, rút ra một lá bài. “Big!” – cô hô lớn. Và cô lớn lên, lớn lên, lớn lên, đến khi lũ quái vật chỉ còn nhỏ nhưmột lũ kiến. “Cậu ở đâu, Syaoran-kun?” – cô hỏi, sợ rằng mình sẽ dẫm lên cậu. Syaoran sử dụng lá bùa Lửa để tạo ra một cột lửa xông thẳng lên trời từ chỗ cậu đang đứng. “Được rồi!” - Sakura tự nói với mình. Cô nhìn xuống những con quái vật nhỏ như kiến. “Tốt rồi… Mình đến đây!!”. Cô nhấc chân lên và… “BAM! BAM! BAM!”, Sakura dẫm xuống mạnh nhất có thể lên lũ quái vật. “Hãy…chết…đi…hỡi…những…tên… sâu…bọ…bé…nhỏ!” – cô nói giữa những nhát dẫm. Syaoran vẫn tiếp tục duy chì cột lửa nên cậu không bị dẫm trúng. Eriol vừa cười vừa lắc đầu - “Thật là vui!!”. Cậu quay sang Kero - “Mình thấy rất vui khi cậu nghĩ ra ý tưởng này!”
Yue chầm chậm quay đầu sang Kero - “Đây là… Ý TƯỞNG CỦA CẬU?!!”. Anh gầm lên với đôi mắt tóe lửa - “Tại sao cậu lại muốn Sakura chết vậy hả?!”
“Úi chà, chắc chắn hôm nay nhiệt độ ngoài trời sẽ rất nóng đây, nhỉ?” - Ruby hỏi - “Hình dạng ngụy trang của anh chắc đã đi ngủ vào lúc bốn giờ sáng, hay đại loại thế...”
Yue chạy vòng qua để đối diện với Ruby - “Đừng làm tôi phải đụng đến cô đấy…!!”
“Tốt thôi, nếu anh không thử đụng đến tôi bây giờ, thì chắc là anh có thích tôi!” - Ruby nói, vẻ thách thức.
Mặt Yue chuyển sang màu hồng. “Cô đúng là đồ điên!!!” – anh hét lên.
“Tốt thôi, anh nói rằng Eriol-kun đã mất trí và nói tôi điên, nhưng còn việc anh thích tôi hay không thì anh vẫn chưa biết, cho đến lúc này!” - Ruby nói - “Nếu anh không thích tôi, thì anh hãy nói là không đi!” Trong một vài giây, vẻ kinh hoàng lướt qua khuôn mặt Yue, nhưng anh đã nhanh chóng trở lại bình thường. “Ai nói rằng cô không thích tôi?!” - Yue cười ranh mãnh.
Trông Ruby có vẻ kinh ngạc - “Tôi? Hah! Ngày mà tôi thích anh là ngày anh thắng được tôi!”
Yue cười tự mãn - “Wow! Hoặc cô thật sự quá tự tin vào sức mạnh của mình, hoặc cô có thích tôi!”
“Nếu tôi thích anh...” - Ruby chế giễu - “Tôi sẽ không hôn anh cho tới khi anh là tên con trai cuối cùng còn lại trên Trái Đất!!”
“Oh, thật không?” - Yue nói, bay lên không, triệu hồi cung tên và mũi tên ma thuật của anh - “Hãy thử kiểm tra xem, nếu cô đang nói dối” Nhận ra rằng mình vẫn đang trong hình dạng ngụy trang, Ruby quay xung quanh và nhìn về phía Eriol - “U-um, Eriol-kun? Cậu có thể…?”
Cung tên và mũi tên của Yue biến mất và anh cười phá lên - “Haha, tôi quên mất! Cô không thể tự biến đổi về hình dạng thật mà không có Clow biến! Hahahaha!”
Ruby đảo mắt và liếc nhanh Eriol - người đang cười tự mãn, và biến đổi cô trở về hình dạng thật trong khi Yue vẫn đang tiếp tục cười. “Hahaha, heh—Oof!” - Yue văng thẳng về phía sau và đập vào cánh cửa khi bị bắn trúng bởi một hàng rào pha lê đen.
“ anh mất cảnh giác rồi!” - Ruby nháy mắt.
“Clow! Ngài biến đổi cô ta làm gì chứ?!” - Yue hét lên.
Ruby cười tự mãn - “Anh biết cậu ấy luôn luôn đứng về phía tôi, bởi vì cậu ấy muốn tôi tốt hơn anh mà! ” – cô nói.
Răng Yue đập vào nhau cầm cập khi anh nhảy lên và triệu hồi khối pha lê của mình - “Tại sao cô…!”
“Làm ơn đừng đánh nhau trong phòng em, mọi người!!” - Sakura kêu lên. Cả Yue và Ruby dừng lại ngay lập tức việc họ đang làm và nhìn chằm chằm vào cái tivi. Sakura đã nhỏ trở lại và tất cả lũ yêu tinh đã biến mất. “U-Um, em đã nghe thấy những gì hai người nói, và…”
“Gomenasai!” – Cả Ruby và Yue cùng đồng thanh nói. Họ quay sang người bên kia với vẻ ngạc nhiên, và cùng đỏ mặt một chút, rồi nhanh chóng quay lưng và khoanh tay lại. Eriol cười thầm, cảm thấy chính xác điều gì đang xảy ra. Kero, mặt khác, lại chẳng quan tâm gì đến việc đó - “Yay! Cậu đã tiêu diệt tất cả quái vật, Sakura! Thật tuyệt vời,!”
“Này, mình cũng giúp đấy chứ!” - Syaoran nói, xoa xoa cái mũi bị thương.
Kero nhìn, vẻ chán ngắt - “ Nhưng Sakura đã giết được hết bọn chúng!”
“Tại sao cậu…?!” - Syaoran bắt đầu gầm gừ, nhưng trước khi cậu kịp nói ra bất kì điều gì khác thì Sakura đã ngăn cậu lại. Cô nhìn từ bên này qua bên kia, nhìn ra khu vực xung quanh mình, và cuối cùng cô chỉ hỏi một câu đơn giản... “Giờ chúng ta làm gì đây?” .................................................
“Uhm, mình cũng chưa chơi trò này bao giờ…” - Eriol nói - “Nhưng mình nghĩ cậu nên đi tìm con rồng luôn đi, Sakura-san!”
“Vậy là họ lại lờ đi sự có mặt của mình rồi…” Syaoran vừa lầm bầm vừa đá mấy hòn sỏi. Cậu nhìn lên và gần như ngã ngửa khi thấy khuôn mặt tươi cười của Sakura đang ở ngay sát cậu.
“Đừng lo Syaoran-kun, vì mình vẫn biết cậu đang ở đây mà!” - Sakura nói - “Và cho dù Kero-chan có nói rằng cậu đã chẳng giúp được gì nhiều, thì cậu ta quả thực chẳng biết gì vì cậu ta đâu có bị ném vào trong trò chơi này đâu!”. Ánh mắt Sakura tỏa ra sự ấm áp, dịu dàng đầy hạnh phúc, rồi cô nở nụ cười như một thiên thần: “Mình sẽ cảm thấy thật sự sợ hãi nếu không có cậu ở đây!”
Syaoran biết rằng nếu cậu không lùi lại vài bước thì khuôn mặt sẽ đỏ rực lên như mặt trời. Thật không may, chân cậu đã vấp phải một cái rễ cây và cậu bất ngờ ngã lộn nhào.
Kero nhìn khuôn mặt bối rối của Syaoran và cười lớn. “Cố đừng có hâm nóng trò chơi này quá mức chứ, nhóc con!”. Syaoran cau có, nhưng cậu không thể thật sự cau có với Kero. Ánh mắt thiên thần của Sakura biến mất - “Eh? Syaoran-kun? Cậu có ổn không?”
“U-uh…” – Syaoran nói, vội vã gượng đứng lên - “Mình chỉ không biết rằng… ở đây có một cái cây!”
Họ nhìn chằm chằm lên cây một lúc trong sự kinh ngạc đến choáng ngợp. “Nó to thật!” Sakura nói nhỏ.
Syaoran vẫn nhìn, vẻ trầm ngâm. “Tốt thôi, mình sẽ trèo lên cây và xem có gì đáng ngờ không” – cậu nói.
“Mình cũng đi nữa!!” - Sakura nói, đôi cánh của cô đã hiện ra sau lưng.
Sakura bay lên đỉnh cao nhất của cái cây trong khi Syaoran nhảy từ cành này qua cành khác một cách nhanh nhẹn, thành thục như đã từng làm việc này cả ngàn lần trước đó. “Một đôi chân tuyệt vời đó, Li!” - Eriol nhận xét.
Syaoran tung ra khỏi đám lá trên đỉnh cao nhất của cái cây cùng lúc Sakura bay tới đỉnh. Syaoran đã định cảm ơn Eriol vì cuối cùng cũng khen cậu được một lần, nhưng những gì cậu vừa nhìn thấy làm cho những từ ngữ của cậu có vẻ đã trôi đi, và hơi thở nghẹt lại trong phổi cậu. Phía trước họ là một vùng rộng lớn trải dài toàn cây, tuy tất cả đều thấp hơn nhiều cái cây họ đang đứng nhưng quả thực vẫn rất cao. Và còn hơn … Cây cối bắt đầu chết dần và đồng cỏ trở thành một vùng hoang mạc toàn đất đen, chết chóc. Vùng đồng bằng hoang vắng đã bị vấy bẩn bởi quái vật, và rồi, đâm lên từ phía chân trời như một cái cây cô đơn trên sa mạc, là một ngọn núi lửa không lồ, liên tục phụt ra những luồng khói cuồn cuộn. Không ai nói được lời nào, cho đến khi Kero rốt cuộc cũng thốt ra như hết hơi: “Woooooow…”
“…Sakura…” – Syaoran nói, cau mày lại - “Ngọn núi lửa này… Cậu có cảm thấy…?”
Sakura gật đầu: “Có. Khí của con rồng. Nó rất mạnh, nhưng mình lại cảm thấy nó rất lạnh lẽo và trống trải…” Cô run rẩy.
“Ừ thì nó là kẻ đến từ địa ngục mà …” Syaoran nói.
“Eeeeehhhh? Nhưng tôi có cảm thấy gì đâu…!” Kero kêu lên.
Yue gạt Kero ra khỏi phía trước màn hình TV. “Đó là vì cậu đâu có ở trong game, đồ ngốc…”
Ruby nhăn mặt. “Cậu ấy không ngốc bằng anh đâu…” - cô nói - “Anh đã nghĩ tất cả những điều này chỉ là một trò đùa!”
Yue xoay tròn, vẻ bứt rứt. “Tôi chỉ không hiểu tại sao ngài Clow lại có thể đẩy Sakura vào nguy hiểm, nhưng giờ tôi đã biết đó chỉ là cho trò tiêu khiển đầy ích kỉ của ngài ấy,” – anh nói bằng giọng lạnh lẽo. Ruby nhìn ra chỗ khác. “ Ngài Quần Chẽn Hay Cáu…” - cô lẩm bẩm.
“Tôi nghe thấy rồi đấy nhé!” - Yue rít lên.
“Thì sao?”
“Cô nói ‘thì sao’ nghĩa là thế nào?”
“Tôi muốn anh nghe thấy điều đó, ngài Quần Chẽn Hay Cáu ạ!”
“Im ngay!”
“Anh im thì có!”
Kero và Eriol toát mồ hôi. “Nghe họ như những đứa trẻ vậy…” - Kero nói. Eriol cười thầm, nhưng Kero đã nhìn thấy. “Tại sao cậu luôn luôn cười khi thấy họ đánh nhau vậy?” – cậu hỏi. Eriol không rời mắt khỏi họ, và nét mặt biểu lộ sự vui thích không bao giờ mất: “Bởi vì tôi biết tại sao họ đánh nhau!”
“Tôi cũng vậy,” – Kero nói - “Đó là bởi vì họ ghét nhau”. Eriol vẫn giữ nguyên khuôn mặt ‘thật là vui’. “…Đúng vậy không?” – Kero hỏi, bắt đầu trở nên hơi bối rối - “Đúng không? Này Clow, ờ, Eriol, cậu có nghe tôi không vậy? ĐÓ là bởi vì họ ghét nhau, đúng không? Có đúng không vậy hả??” “Trái lại...” Eriol nói, nhưng cậu dừng câu nói của mình ở đây, để lại Kero với một mớ bòng bong.
“Clow, tại sao ngài bắt tôi phải gặp cô ta?!” - Yue rít lên ở mức cao nhất có thể, chỉ vào Ruby.
“Ồ, và giờ anh quay ra than vãn với cậu ta sao?” - Ruby hỏi. “Thật hèn hạ làm sao!”
“Chẳng ai nói cậu phải ở đây cả, Yue…” - Eriol nói bằng giọng của Clow.
Giọng Ruby chuyển qua tông chế giễu - “Phải đấy anh chàng đa tình!” – cô nói - “Anh đơn giản chỉ cần đi ra khỏi cửa, và ôm theo tất cả những hi vọng về một tình yêu! Tôi thà hôn con sên còn hơn!!” Mặt Yue chuyển sang màu hồng - “Cái gì làm cô nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm?!”
“Hmm, tôi không biết” - Ruby nói, vẻ mỉa mai - “Có thể đó là vì sự thật rằng ai cũng thấy anh đang đỏ mặt, mặc dù mặt anh quá nhợt nhạt!”. Cô tặng cho Yue một nụ cười ranh mãnh - “Dù vậy, cũng có thể tôi sai...”
“Vậy đấy, thế thì TÔI ĐI ĐÂY!!!” - Yue hét lên, đá cửa mở tung ra. Eriol, Kero và Ruby ngồi trong yên lặng, nghe Yue lao xuống cầu thang một cách thô bạo và cuối cùng đóng sập cửa ra vào đánh sầm một cái. “Cậu ta sẽ quay trở lại,” - Eriol nói, vẻ hiểu biết - “Cậu ta chắc chắn sẽ quay trở lại.”
Ruby ngã ra giường, mệt mỏi vì cái trò hò hét này. “Tôi mong rằng anh ta sẽ tránh xa nơi này ra”
Eriol nhìn cô một cách tò mò. “Thật không?” – cậu hỏi - “Đó không phải là điều tôi đã nghĩ”. Cậu quay lưng lại với Ruby, nhìn chằm chằm vào cái TV. “Cho dù là Clow thì cũng có thể tôi sai...” Ruby nhìn chằm chằm lên trần nhà, không nói lời nào.
* Viết tiếng Việt có dấu là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài