Note:đây là lần đầu mình dịch fic có j mong các bạn thông cảm.!!!
Chap 1
Tất cả bắt đầu từ lúc 3:00 Kero đang không có gì để làm. Nó đang nằm trên cái giường nhỏ bé của mình bên trong một ngăn kéo trong phòng Sakura. Sakura đã nói nó ăn qua nhiều sô cô la nên không ngủ được là phải, nhưng Kero không nghĩ đó là lí do làm nó mất ngủ. 'mình đã từng chơi tất cả các trò chơi video Sakura ... ngoại trừ một trò !' bực tức. 'Nhưng mình không thể chơi nó, bởi vì Sakura không chơi với mình và trò chơi đó cần hai người chơi!' Nó khoanh tay. 'Tại sao cô ấy lại như vậy ...?' nó nghĩ. nó nhìn chằm chằm vào bức tường ngăn kéo ở phía trước nó.Nó đã nghĩ phải tìm một cách để chơi được trò chơi ấy. nó nhất định phải làm được!
Kero bay ra khỏi ngăn kéo của nó và đã hạ cánh nhẹ nhàng trên bàn của Sakura. nó nhặt hộp game. 'Dòng dõi kiếm sĩ'' là tên của trò chơi.Nó đặt cái hộp xuống. Nó đi để trở về giường của mình và cố gắng để ngủ được, Nó nhận thấy quyển Sách Clow đang nằm bên cạnh hộp trò chơi. "Có lẽ mình có thể bảo thẻ gương biến thành Sakura và chơi với mình, 'Kero nghĩ. Nhưng sau đó Nó nhận ra rằng nếu thẻ gương biến thành Sakura, thi sẽ là bản sao của Sakura mà bản sao thì chắc cũng chơi kem như bản gốc vậy. Nó nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong một khoảng thời gian dài , và cuối cùng, nó cũng đã có một ý tưởng. Một ý tưởng ... mà chắc chắn sẽ thành công. Im lặng như một con chuột, Nó cầm lấy hộp trò chơi, bay qua cửa sổ và, kiểm tra để chắc chắn rằng Sakura vẫn còn đang ngủ,và bay đii.
Sau đó ...
"Clow!" Kero gọi khi đang đứng trước một dinh thự. "Cậu ở đây?"
Một cánh cửa mở ra, và Ruby Moon bước ra. "Urgh, ai lại la hét vào lúc ba giờ sáng thế này cơ chứ!!.…", cô dụi mắt. Sau đó cô thấy Kero. "Ồ, xin chào Kero-chaaaan!" cô hét. "Cậu có muốn nói chuyện với Suppi?"
"Không phải bây giờ," Kero nói. "Tôi đang tìm Clow."
Ruby nhìn chằm chằm vào Kero. "Ồ, có nghĩa là Eriol-kun ... Um, tôi biết cậu hay đi ngủ muộn, nhưng bây giờ chắc cậu ấy cũng ngủ rùi," cô nói. "“Cậu có thể kiểm tra.Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ cảm thấy phiền nếu bị gọi dậy, vì dù gì thì cậu ấy cũng đã tạo ra cậu …" cô ấy nói nhỏ dần và chậm rãi đi về phòng mình một cách lờ đờ, rồi đóng sập cửa lại .
Căn phòng ở phía trước có một ánh sáng mờ mờ. Cánh cửa đã được mở ra một chút, Kero bay vào đó.Và nó đóng cánh cửa lại . "Clow," Kero nói.
Clow đang ngồi ở bàn với một ngọn nến thắp sáng bên cạnh ,và viết cái gì đó trên một mảnh giấy. Anh đặt bút xuống . "Rất vui ," anh nói, "Hãy gọi cho tôi Eriol Mặc dù tôi là kiếp sau của Clow, ...."
"tôi sẽ làm Bất cứ điều gì,Anh muốn" Kero nói, khó chịu. "Tôi có một yêu cầu."
"Vâng?" Eriol hỏi.
Khuôn mặt Kero trở nên kiên quyết - “CẬU CÓ THỂ ĐƯA TÔI VÀO TRONG MỘT VIDEO GAME KHÔNG?!” - nó hỏi
Eriol nhìn nó chằm chằm trong giây lát và sau đó bắt đầu cười. "Cậu đến đây lúc 3:00 chỉ để hỏi tôi về điều đó?" , ông nói. Cười , anh nói thêm, "Tôi cá là bạn đã ăn quá nhiều sô cô la trước khi đi ngủ, phải không?"
Kero khuôn mặt đỏ lên. "Mình đã ăn sô cô la ... Rất nhiều ... Nhưng! Đó không phải là Lí do! Thế cậu có thểi cho tôi Vào trong game hay không?"
Eriol dường như lấy lại bình tĩnh , mặc dù thỉnh thoảng anh cười khuc khích . Ông lấy hộp trò chơi từ Kero và nhìn . "Trò chơi này hình như nó cần hai người chơi," anh nói.
“Um...” - Kero nói - “Nhưng mình hi vọng rằng, nếu mình vào trong đó thì mình sẽ có thể tự chơi một mình!”. “Cậu sẽ không thể sống sót được đâu!” - Eriol xen vào - “Trông có vẻ sẽ có những trường hợp mà nhiều quân địch cùng tấn công một lúc, và cậu sẽ cần hai người trong trận chiến để có cơ may hạ gục chúng!”
“Uhh” – Kero nói - “Tốt thôi… Cậu có thể đi với mình!”
Eriol lại cười lớn - “Kero ngốc nghếch… mình có nhiều việc tốt hơn để làm thay vì đi vào trong một trò chơi cùng với cậu. Sao cậu không đi cùng Yue?”
“Cậu biết hắn ta sẽ chỉ nói ‘thật ngớ ngẩn!’ và bỏ đi!!” Kero than vãn.
“Vậy thì đi với Spinel!” – Eriol nói.
“KHÔNG!!!” - Kero hét lên - “mình sẽ không bao giờ đi với Suppi đâu! Nó là đối thủ của mình, không phải là bạn!!”
Eriol lại nhìn xuống mặt bàn. “Tốt thôi, nếu cậu có thừa may mắn…” “Không! mình sẽ… mình sẽ suy nghĩ thêm! mình…” - Kero dừng lại đột ngột - “Đợi đã…!!”. Một cái nhìn ranh mãnh lướt qua khuôn mặt Kero - “Nếu mình không thể vào trong trò chơi đó… thì biết đâu… Sakura và tên nhóc đó… lại có thể!!”
Eriol nhìn lên, chợt cảm thấy rất thú vị - “Hmm… Nếu vậy... thì cậu đã đến đúng chỗ rồi đấy! mình rất thích những trò tinh quái!” - cậu nói, cười tự mãn - “…Được rồi, mình sẽ làm. Nhưng với một điều kiện!”
“Điều kiện gì?” – Kero nói - “Bất cứ gì!!”
Eriol cười - “mình cũng phải được xem trò chơi này!”
Kero nhìn chằm chằm vào Eriol một hồi lâu - “…Được thôi!” - cuối cùng cậu nói - “Cậu”
“Và Ruby Moon!” - Eriol xen vào với một nụ cười.
“mình… thôi được. Nhưng không được có Suppi!!” – Kero nói - “Suppi không được đi!”
Eriol suy nghĩ một lát. “Cũng được” - cuối cùng cậu nói - “mình nghĩ rằng tôi có thể thuyết phục Spinel để cậu ấy ở lại đây. mình chỉ cần nói với cậu ta rằng cậu ta có nguyên một ngày cho riêng mình, chắc cậu ta sẽ đồng ý ngay lập tức… Và nếu mình nói cậu ta sẽ ở nhà, thì dứt khoát cậu ta sẽ ở nhà!”
“Tốt!” – Kero nói - “Và sau đó mọi chuyện sẽ diễn ra như dự định. Cậu, mình và Ruby Moon sẽ đến xem Sakura và cậu nhóc đó chơi video game tuyệt vời nhất này!! Sakura đã nói rằng bố cô ấy có một chuyến công tác vào ngày mai, và anh trai cô ấy phải đi làm thêm nên về muộn, do đó chúng ta sẽ làm việc này vào ngày mai. Tôi sẽ bảo Sakura mời cậu nhóc đó đến, và tất cả những gì cậu phải làm là đến và đưa họ vào trong trò chơi!”
Eriol cười hớn hở. “Tuyệt!” - cậu nói - “Nhưng còn Yue thì sao?”
“Hắn ta thì làm sao?” - Kero hỏi.
“mình nghĩ cậu ta cũng sẽ muốn tới!”
Kero lúng túng - “Tại sao hắn ta lại phải quan tâm đến một trò chơi vớ vẩn nào đó? Trừ khi… hắn ta muốn bảo đảm cho sự an toàn của Sakura…”
“Bingo!!” - Eriol nói - “Nhưng cậu ta cũng tin tưởng mình trong việc bảo vệ Sakura-san, và mình sẽ ở đó. mình nghĩ cậu ta sẽ đến vì một lí do khác…”
“Huh? Lí do gì?” - Kero hỏi.
Eriol đi về phía bàn viết của mình và cầm mảnh giấy lên - “mình đã giải thích tất cả trong bức thư này rồi – toàn bộ kế hoạch của trò chơi, việc này sẽ diễn ra ở đâu… và sẽ có những ai đến. Và ngay khi cậu ta biết ai sẽ đến… Tôi gần như chắc chắn rằng cậu ta sẽ tới!”
“Nhưng...” – Kero hỏi - “...không phải cậu đã viết nó trước khi mình đến đây hay sao!?”
Eriol chỉ cười và nói - “Thật vui khi có pháp thuật^^!”
Kero nhìn chằm chặp vào Eriol - “Vậy… cậu đã biết trước mình sẽ đến đây?…”
“Và mình cũng biết cậu đã ăn socola!!” - Eriol thêm vào.
“mình đâu có!!!…Aww, chẳng có tác dụng gì cả!!!” – Kero nói, và thất bại - “Dù gì, ngày mai nhớ đến đúng giờ đó!”
Eriol cười - “Sẽ không bỏ lỡ dù có bất kì chuyện gì xảy ra!”
Và rồi, Kero bay ra khỏi cửa sổ để trở về nhà Sakura. Eriol phù phép lá thư mình đã viết, lập tức nó bay đến nhà Yukito. “Khi Yukito chạm vào lá thư này, cậu ta sẽ biến thành Yue...” - cậu nghĩ – “Và nếu cậu ta biết Ruby sẽ ở đó, thì… Tốt thôi, mình có linh cảm rằng cậu ta sẽ đến!”. Cậu cười một lần nữa và thổi tắt ngọn nến:
Ya ~ Cố dịch tiếp nhá ^^ Sau này còn có cơ hội tranh cử cái hh translator cậu ạ =))
Tài sản Tài sản:
Anya
Hiện:
Gà rang
Tổng số bài gửi : 866
Chủng tộc - Đặc trưng riêng : Phù thủy - Băng
Sinh nhật : 02/05/1998
Bạn đời : ..::YoChi::..
Tiêu đề: Chappy 2 Mon Aug 23, 2010 9:46 am
"Dậy đi, quái vật. còn xuông Ăn sang mau lên ."
Sakura mở mắt. "Xuống ngay, Onii-chan ...", cô nói với giọng ngáy ngủ. "Và em không phải là quái vật!"
"Chắc chắn em là quái vật mà" Touya trả lời. và Sakura chờ cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân của anh dần xa.
Sakura vừa rên rỉ vừa sửa xoạn. "Onii-chan thật kho chịu..." Cô nhìn Kero, vẫn ngủ trong chiếc giường nhỏ của mình. " dù gì thì mình cũng sẽ cho cậu ấy ngủ thỏa thích", cô nói. " có lẽ hôm qua cậu ấy đã ăn quá nhiều sô cô la,nên mất ngủ." Cô đi dép vào và đi xuống cầu thang.
Touya mang ra ít trứng đắt trước mặt cô khi cô ngồi xuống bàn ăn. "Bố chắc phải đi làm đến tối mới về," Anh nhắc nhở. "Còn anh phải đi làm thêm, nên em phải ở nhà một mình cho đế 9h hoặc 10 giờ tôi..." Anh liếc Sakura và chuẩn bị ăn sáng. "Nhớ đừng phá phách nha!."
Sakura nhìn chằm chằm vào anh mình. "Điều gì khiến anh nghĩ rằng em sẽ phá phách?"
Touya cười tự tin. "Bởi vì em là quái vật."
"Em không phải là quái vật!" Sakura hét rú lên. Touya chỉ cười và ngồi xuống với bữa ăn sáng của mình.
"Itadakimasu", cả hai đồng thanh. Họ ăn sáng trong im lặng. Cuối cùng, Touya đưa đĩa của mình trong bồn rửa chén, đi giày của mình vào, và đi tới cửa. "Bye quái vật", anh gọi.
"em không phải là quái vật!" Sakura hét với theo, và cô nghethấy tiếng cửa đóng. Ăn Trứng xong, cô đặt đĩa của mình vào trong bồn rửa chén và bắt đầu chà nó. 'Wow, cho một lần tôi là tất cả một mình, "Cô nghĩ.
"Này Sakura-"
"Waaaah!" Sakura xoay lưng ra phía sau và nhìn vào chỗ có tiếng nói phát ra - và đập luôn cái đĩa mình đang cầm vào chỗ đó. Khi nhìn thấy đuôi của Kero thò ra từ phía sau cái đĩa,cô Cầm cái đĩa lên. "Kero-chan, bạn có sao không?"
"G-Guh ..." Kero nói, vẫn đang nằm bẹp dưới sàn nhà.
Sakura bế Kero lên. "Xin lỗi Kero-chan ..."
Kero lắc đầu, để bớt choáng sau cú va đập. "Tại sao cậu lại đập mình ?" nó hỏi, khó chịu.
"Mình… quên mất cậu cũng ở nhà…." Sakura nói. Thấy mình thật đãng chí, cô nói thêm, "Onii-san đã đi làm, mình ở nhà một mình, nên…"
"thôi được rôi," Kero nói, "khuôn mặt xinh đẹp của tôi không quan trọng ... Vấn đề là, mình nghĩ cậu nên mời ai đó đến chơi cho đỡ buồn!".
"Oh ... mình cũng định mời Syaoran-kun Nhưng ...? Cậy nghĩ bạn ghét cậu ấy," Sakura nói, bối rối.
"À ... mình không sao, cũng được," Kero thừa nhận một cách miễn cưỡng. "Vậy cậu có mời cậu ấy đến không??"
"Uh, okay! Cảm ơn cậu, Kero-chan!"
Kero làm điệu bộ - “Kế hoạch đã thành công một nửa!!”
Trong khi Sakura gọi cho Syaoran, Kero nghĩ – “ không biết khi nào Clow sẽ đến…??”
Như đã sắp đặt trước, tiếng chuông cửa vang lên. “Cậu ta đúng là tuyệt thật!!...” - Kero lẩm bẩm.
“Oh, có tiếng chuông cửa!” – Sakura nói với Syaoran - “Uhm, vậy cậu sẽ đến khi nào xong việc nhé?… Uh! Được rồi, tạm biệt!” – cô gác máy và chạy ra mở cửa. “mình đến đây!” – cô la lên.
Cô mở cửa ra và thấy Eriol. “Ohayo, Sakura-san!” - cậu nói bằng chất giọng hơi khác với mọi khi, không phải giọng của Clow.
“Ah, o-ohayo, Eriol-kun! Thật ngạc nhiên! Nhưng… uhm… cậu có giọng nói khác sao…?” - Sakura ngập ngừng hỏi.
“Đúng vậy, nhưng mình thích giọng này hơn” – Eriol trả lời.
“Không” – Eriol trả lời - “Đó là giọng của mình. Còn giọng kia là của Clow”
“Oh, ra vậy!” – Sakura nói - “Đó là lí do tại sao cậu vẫn dùng giọng nói đó ở trường… Nhưng, uh, cậu có thể vào, nếu muốn… nhà mình hơi bừa bộn một chút!…”
“Oh, mình không để ý đâu!!” – Eriol nói - “Nhà mình thực sự còn bừa bộn hơn nhiều!!”
“Nhà cậu?? Bừa bộn??” – Sakura hỏi, vẻ không tin. “Oh, đúng thế!!” – Eriol cười ngượng - “Có lẽ mình hơi khác so với những gì cậu nghĩ nhỉ!”. Cậu mỉm cười với Kero – lúc này đang bay lòng vòng gần cửa. “ xin chào!” - nó nói, nở một nụ cười dễ rãi. Sakura quay vào trong. “Oh, chào Kero-chan” – Eriol nói, nhưng không thực sự chú ý lắm. Sakura lại quay sang Eriol - “Cậu có thể vào, Eriol-kun!"
“Arigatou!” – Eriol nói rất lịch sự - “Ruby có thể vào cùng không?”
Cô nghiêng đầu, tỏ vẻ ngạc nhiên - “Eh…? Ruby…?”
“Ah,nghĩa là Akizuki-san!” – Eriol nói - “Cậu nhớ không? Cô ấy thực ra là Ruby Moon!”
Bỗng nhiên, Ruby nhảy phắt xuống từ trên mái nhà. “Ohayo kusainiiiimass!!” – cô hét.
Sakura nhìn chằm chằm vào mái tóc màu đỏ tím và đôi cánh bướm màu đen của Ruby - “Ah… yeah… em nghĩ mình vẫn nhớ, nhưng… chị là Akizuki-san?”
Khi nghe thấy vậy, Eriol lấy cây gậy pháp thuật của mình ra và biến Ruby trở lại hình dạng nguỵ trang của cô. “Yup! chị là Nakuru Akizuki!” – Ruby nói - “đó là tên giả của chị!”. Cô nhìn qua Sakura - “Touya-kun không có ở đây, đúng không?” – Cô cười khúc khích - “Chọc tức cậu ấy thật là vui!”. Nụ cười của cô trở nên ranh mãnh - “Nhưng với Yue…”
“Cả hai có thể vào!” – Sakura nói – “Nhưng… um… mình đang đợi một người khác nữa..”. Ngay lúc đó, Syaoran xuất hiện ở ngã rẽ vào con phố. “Ah! Ohayo, Syaoran-kuuuun!” – Sakura nói, giọng vui vẻ.
Syaoran đi về phía cửa - “Ohayo, Sakura…”. Bất ngờ, cậu nhìn chằm chằm vào Eriol. “Cậu làm gì ở đây vậy …?” - cậu hỏi, rõ ràng tỏ vẻ khó chịu.
Eriol chỉ cười - “Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua và muốn ghe vào chơi thôi!”
“Um, um… vào nhà đi, mọi người!” – Sakura nói - “Mình sẽ mang trà ra ngay !”
“Oh, để mình giúp cậu, Sakura-san!” - Eriol nói.
Syaoran nghiến răng - “Cậu không cần phải làm như vậy, Hiragizawa. Tôi sẽ giúp cô ấy!!”. Cậu nheo mắt lại nhìn Eriol.
Eriol nhún vai. Cậu cảm thấy Syaoran đang nghen ^_^'. “Nếu cậu muốn!” - cậu nói. Ruby cười khúc khích.
Syaoran nhìn chằm chằm vào Eriol, và lao vào bếp để giúp Sakura. Kero bay tới chỗ Eriol. “Sẽ không lâu đâu, ngay bây giờ…” - cậu nói.
“Đúng vậy!” - Eriol nói, nhìn từ Kero sang Ruby - “Tôi có cảm giác ngày hôm nay… chúng ta sẽ có khối trò vui!!”
“Ngon quá!!” - Ruby kêu lên - “Nó ngon hơn trà chị pha nhiều! Trà của chị lúc nào cũng đắng lắm!”
“Đúng vậy!” - Eriol nói - “Nó rất ngon, ngon hơn trà của Ruby!”. Ruby nhìn về phía cậu.
“Ah ha ha… Arigatou!” - Sakura nói - “Nhưng, Syaoran-kun cũng giúp mình mà… Nên trà mới ngon như vậy !”
“Tất cả những gì mình làm chỉ là thả túi trà vào thôi mà!” - Syaoran vặn lại.
“Tất cả những gì mình làm cũng chỉ là đun nước thôi, Syaoran-kun!”
Syaoran lúng túng - “Có lẽ cậu không cần tới tận hai người để pha trà đâu nhỉ…”
“Vậy, tại sao nó lại ngon hơn trà của tôi?” - Ruby hỏi. Eriol cười thầm. Ruby từ từ nhìn sang cậu, rồi hét - “LẦN NÀO CẬU CŨNG BỎ THỨ GÌ ĐÓ ĐẮNG VÀO TRÀ CỦA TÔI, ĐÚNG KHÔNG ERIOL-KUN??! ” “Cũng có thể…” - Eriol trả lời một cách thích thú. Sakura lo lắng toát mồ hôi. Lờ đi cơn thịnh nộ của Ruby Moon, Eriol nói - “Sakura-san, cậu có video game nào không?”
“Uh, có!” - Sakura nói. “Cậu thích video game sao?”
“Được thôi, vậy mình sẽ cho cậu xem những gì mình có, cũng không nhiều đâu!” - Sakura nói - “Để cậu có thể chơi game cùng với Syaoran-kun”
Syaoran nhìn trừng trừng Eriol bằng ánh mắt toé lửa. Eriol cười, nụ cười mang hàm ý ‘thật vui khi được chơi cùng cậu!’. Và như vậy, tất cả cùng đi lên tầng trên. Ruby vẫn đang giận.
Họ đi vào phòng Sakura. Eriol cầm bộ điều khiển lên. Nó lóe sáng đỏ trong vòng nửa giây nhưng có vẻ chẳng ai để ý, ngoại trừ Kero. Eriol kiểm tra bộ điều khiển trong vòng hai giây, rồi nói: “Mình nghĩ cái kia sẽ tốt hơn!”. Cậu nhặt cái điều khiển thứ hai lên và nó cũng loé sáng như vậy. Kero cố nín cười. “Được rồi, Li!” - cậu nói - “Cầm lấy bộ điều khiển của cậu này!”. Syaoran cầm điều khiển của mình, và khuôn mặt Eriol trở nên trầm ngâm. “Thực sự thì…” - cậu nói - “Mình muốn xem cậu chơi game với Li hơn, Sakura-san!”. Cậu đưa bộ điều khiển cho cô. “N-Nhưng, mình chơi kém lắm!!” – Sakura nói, thấy hơi ngạc nhiên.
“Nhưng mình chưa từng chơi trò này bao giờ mà!!” - Sakura thốt lên.
“Được thôi mà, không sao đâu!” - Eriol nói một cách hào hứng, cười rộng đến tận mang tai - “Đây là trò dành cho hai người chơi, vậy nên Li sẽ giúp cậu! Dù gì, cậu ấy cũng rất giỏi kiếm thuật mà!” Syaoran lúng túng, vặn lại - “Vậy thì đã sao? Mình cũng chơi game dở tệ! Mình chỉ giỏi khi sử dụng thanh kiếm của mình thôi!”
“Ngược lại…” - Eriol ngắt lời - “Mình nghĩ cậu sẽ phải dùng đến nó nhiều hơn cậu tưởng đấy, Li!”
“Eh…? Cậu điên thật…!” – Syaoran nói với Eriol.
Bây giờ, Eriol đang cười, nụ cười ranh mãnh. “Ngược lại, một lần nữa” cậu thì thầm với chính mình, lần này lại là giọng của Clow - “Mình nghĩ mình biết mình đang làm gì…”. Nói rồi, cậu mở ổ đĩa, đặt trò chơi vào, rồi ấn nút bật. …Chẳng có gì xảy ra cả...
“Cậu điên thật…” – Syaoran nói, nhưng trước khi cậu kịp gọi Eriol bằng bất kì thứ gì khác, cậu và Sakura đã bị hút vào trong TV.
Yue đột ngột tung cửa lao vào phòng, chỉ vào Eriol và vẫy vẫy một mảnh giấy - “Ngài Clow, đây chỉ là một trò đùa thôi, đúng không?!! Ngài không thực sự…”. Cậu đột ngột ngừng lại giữa câu nói khi thấy Ruby đang ngồi trên giường Sakura. “Chào anh chàng mặt trăng!!” – cô nói, cười ranh mãnh.
Yue chỉ nhìn chằm chằm vào cô, không động đậy. Tay trái của anh vẫn giữ chặt mảnh giấy ở trên không, tay phải vẫn đang chỉ vào Eriol, còn khuôn mặt của anh là một sự pha trộn kinh khủng nhất mà mọi người từng thấy :sợ hãi, hoài nghi, kinh hoàng và thất bại. Mắt Yue giật giật hai lần, rồi cuối cùng anh đột ngột đổ rầm xuống sàn. Tính về diện tích của chiếc áo choàng trắng dài và đôi cánh, Yue đã gần như chiếm hết mặt sàn. “Và hôm nay sẽ là ngày tồi tệ nhất trên đời!” – anh cằn nhằn. Ruby giả làm bộ mặt nhăn nhó. “Aww, Yue vui tính của chúng ta mà lại đang tức giận cơ đấy à?” – cô chế nhạo.
Yue ngẩng đầu lên, chống tay để nhổm dậy - “Đúng vậy đấy, cô có thể thấy rằng tôi đang tức như thế nào. Chỉ cần nhìn vào mặt tôi là đủ!”. Rồi anh nhìn trừng trừng vào Ruby.
“Ooooh, nhìn xem ai vừa có khả năng biểu cảm mới kìa!” - Ruby kêu lên - “Tối qua anh đi ngủ vào lúc nào vậy, Ngài Yue Vui tính? Oh, sorry tôi quên mất! Anh không điều khiển được mình khi đi ngủ, bởi vì hình dạng nguỵ trang của anh có cuộc sống riêng!” Vẻ mặt Yue tối sầm lại. “Cẩn thận đấy, cô nhóc bươm bướm!!” – anh gầm gừ.
Ruby lại chọc - “Wow, tôi sợ quá,. Biết đâu tôi sẽ khá hơn khi… oh, tôi cũng không biết nữa… nếu mách với mẹ tôi về anh …”
“Cô đâu có mẹ!” – Yue hét lên.
“Bingo!” – Ruby nói - “Vậy nên tôi mới thấy thật đáng sợ làm sao!!”
Yue làm kí hiệu tỏ vẻ phẫn nộ. “Cảm ơn vì đã tống ngày hôm nay của tôi xuống bồn xí!!” – anh cằn nhằn, ngồi dậy.
“Oh, anh tự do!” – Ruby nói - “Anh có muốn tôi tống luôn cái đầu của anh xuống đó không?”
Ngay khi Yue chuẩn bị quăng cho Ruby một câu lăng mạ khác nữa, thì Eriol nói: “Yue… Ruby… Dừng lại ngay! Sakura-san và Li sẽ tỉnh lại bất kì lúc nào. Và Yue, nếu cậu thích Ruby nhiều đến vậy, cậu chỉ cần nói cho cô ấy biết là được mà, thay vì suốt ngày cãi nhau!” “Cái gì?! Ông có bị mất trí không vậy, Clow?!” - Yue thét lên.
Eriol cố tỏ vẻ quan tâm - “Tốt thôi, tôi sẽ không nghĩ như vậy nữa. Nhưng nếu công bằng mà nói, thì cậu không bao giờ la hét - trừ khi đang ở gần Ruby. Mặt cậu cũng đang đỏ lên kia kìa…” Yue, dù biết đây là ngài Clow nhưng vẫn bất chấp tất cả, cốc vào đầu Eriol một cái làm cậu ngã xuống sàn.
“Tuy nhiên, chắc tôi cũng có thể bị mất trí, ha ha…” – Eriol rên rỉ khi bị hạ gục.
Ruby bắt đầu cười lớn - “Heh, cú đó đẹp đấy, anh chàng thất tình! Anh có định hôn tôi bây giờ không, công tử?”
Yue quay ra và nhìn cô một cách lạnh lùng - “Không. Có lẽ Clow cần được gửi đến bệnh viện tâm thần!!”
“Tốt thôi, có lẽ như nên thế…” - Eriol nói, ngồi dậy - “Nhưng chúng ta nên kiểm tra tình hình của Sakura-san và Li trước đã. Họ sắp tỉnh dậy rồi đấy!!”
“Tại sao cậu lại trả lời khi Yue gọi cậu là ‘Clow’, nhưng với mình thì không?” - Kero hỏi Eriol bằng giọng khó chịu pha chút ganh tị.
“Cái đó thì mình không biết, được chưa? Đó là do tính cách của Clow. Nhưng bây giờ chúng ta phải quan sát họ đã! Nhìn kìa, họ đang tỉnh dậy!" Tất cả mọi người đều quay ra để nhìn vào TV. Sakura và Syaoran cuối cùng cũng đã từ từ mở mắt…
* Viết tiếng Việt có dấu là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài